Tiền Tư Thần đột nhiên nắm lấy tay cô: "Ca nhi, ta sẽ cưới nàng làm Thái tử phi, nhưng ta cũng muốn cưới Phù nhi làm Trắc phi. Nàng và Phù nhi từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt, nàng chắc chắn sẽ không phản đối, đúng không? Ta hứa với nàng, sau này ta lên ngôi, nàng chắc chắn sẽ là Hoàng hậu, nàng ấy không thể đe dọa đến vị trí của nàng."

             Tiêu Ngọc Ca thật sự muốn đánh chết tên tra nam cặn bã này, thật sự là không biết xấu hổ, còn muốn "trái ôm phải ấp", sao đến giờ hắn vẫn chưa bị sét đánh chết đi?

            Vô tình nàng nhìn thấy cái bóng núp sau cửa nghe lén cuộc hội thoại giữa nàng và Tiền Tư Thần, nghe đến đó liền lặng lẽ chạy đi mất, Tiêu Ngọc Ca lúc này nở một nụ cười đắc ý: "Có vậy thôi mà đã không chịu nổi? Vẫn còn nhiều trò hay lắm."

           "Thần ca ca, cho ta thời gian suy nghĩ một chút..." Tiêu Ngọc Ca vừa định quay người đi, không ngờ lại bị vướng váy mà vấp ngã chẳng may lại ngã lên người Tiền Tư Thần, tình cờ chạm môi.

         Trong khoảnh khắc đầy ngượng ngùng, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều bất ngờ! Không để ý đến vết thương trên người, Tiêu Ngọc Ca vội vàng đứng dậy, mặt đỏ bừng: "Tư Thần ca ca, ta xin lỗi... môi ta sẽ nứt ra mất!"

         Thiên Tư Trần cũng lúng túng: "Ca nhi, ta..." Cảm giác mềm mại đó, bỗng chốc hắn lại muốn nhiều hơn một chút?

         "Tư Thần ca ca, vừa nãy tỷ tỷ hình như đã đến, huynh đi xem đại tỷ đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát." Tiêu Ngọc Ca chỉ muốn hắn nhanh chóng rời đi, sau đó lau sạch sẽ đôi môi bị hắn chạm vào.

         "Phù nhi đến đây?" Quả nhiên Tiền Tư Thần nghe thấy vậy liền lo lắng, vội vàng chạy ra ngoài mà không thèm để ý đến Tiêu Ngọc Ca.

        "Tiền Tư Thần, Tiêu Ngọc Phù, cuộc vui này vẫn còn tiếp diễn." Tiêu Ngọc Ca nhìn bóng lưng Tiền Tư Thần chạy ra ngoài với ánh mắt sắc lạnh, nàng lấy khăn tay lau môi mình tới nỗi sưng tều lên.

        "Phù nhi!" Tiền Tư Thần đuổi theo bóng dáng Tiêu Ngọc Phù đang đang chạy ra ngoài, thấy nàng khóc lớn, hắn đau lòng ôm chầm lấy nàng.

        "Huynh buông ta ra đi!" Tiêu Ngọc Phù muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực quá yếu: "Vừa rồi ta đã nghe hết rồi, người huynh muốn lấy là Ca nhi, nếu như vậy, tại sao còn tìm ta làm gì?"

      "Phù nhi, người ta yêu là muội, việc cưới Ca nhi là ý của phụ hoàng mẫu hậu, chỉ khi cưới Ca nhi, ta mới có thể cưới muội." Tiền Tư Thần cũng rất bất lực.

      "Chỉ vì ta không phải là ái nữ của phủ tướng sao? Vậy nên ta phải chịu thấp kém hơn sao? Tư Thần ca ca, huynh đã từng nói đời này chỉ lấy một mình ta thôi mà!" Tiêu Ngọc Phù không cam lòng, nàng đã khó khăn lắm mới giữ được hình tượng mỹ nhân, bắt lấy cơ hội làm thái tử phi, làm sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ?

       "Phù nhi, muội đừng ép ta, nếu có thể, ta thực sự muốn đời này chỉ cưới một mình muội thôi, chỉ là..." Không hiểu sao, trong đầu hắn bất chợt nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, có chút thất thần.

       Thấy Tiền Tư Thần như vậy, Tiêu Ngọc Phù lại có chút mềm lòng, như con chim nhỏ nép vào lòng hắn: "Tư Thần ca ca, ta biết huynh cũng chẳng thể làm trái ý phụ hoàng, ta không nên làm khó huynh, ta chỉ trách bản thân không phải là ái nữ, không có thân phận xứng đáng với huynh, chỉ là có chút buồn thôi..." Không thể không thừa nhận, nàng ta thật sự rất biết cách câu dẫn đàn ông a!

      "Phù nhi, muội yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ muội..." Tiền Tư Thần thấy nàng ta hiểu chuyện như vậy, đau lòng ôm chặt nàng hơn, nhưng không nhìn thấy ánh mắt đầy sắc của Tiêu Ngọc Phù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play