Lê Thần - Tô Ngộ Nhiễm (3)
Lê Thần đã rất lâu không gọi Tô Ngộ Nhiễm là dì, từ khi Lê Thần ý thức được tình cảm của bản thân bắt đầu, cố ý vô tình lảng tránh cái xưng hô này, cảm thấy bản thân không gọi Tô Ngộ Nhiễm là dì, hai người liền sẽ không có vấn đề bối phận như vậy nữa.
Xem như lừa mình dối người, nhưng Lê Thần trước kia thực thích dùng, cho nên Tô Ngộ Nhiễm cũng thật lâu không có nghe được Lê Thần gọi mình như vậy.
Càng không nói đến việc từng gọi cô là dì nhỏ.
Bỏ thêm cái chữ nhỏ, cứ cảm thấy ý nghĩa đột nhiên rất khác biệt.
Tô Ngộ Nhiễm nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nghiêm túc, Lê Thần nói lời này làm Tô Ngộ Nhiễm vốn là một phóng viên vậy mà trước tiên không thế nghĩ ra được lời để phản bác.
Quả thật, Tô Ngộ Nhiễm cùng Lê Thần không có vấn đề bối phận, Lê Thần cùng Tô gia cũng không có vấn đề về bối phận, nhưng Lê Thần từ nhỏ ở Tô gia lớn lên không phải là giả.
Buồn buồn, Tô Ngộ Nhiễm nói: "Càn quấy."
Lê Thần nhìn Tô Ngộ Nhiễm, cười: "Nào có càn quấy, một cái xưng hô mà thôi, như vậy mà cô cũng..."
Tô Ngộ Nhiễm đánh gãy: "Cô?"
Lê Thần nhìn lại: "Vậy gọi mẹ?"
Tô Ngộ Nhiễm hít sâu một hơi: "Con nói cái gì thế?!"
"Vậy nên gọi là gì?"
Ánh mắt âm u, ngữ khí bình tĩnh, dường như Tô Ngộ Nhiễm nói gọi là gì thì Lê Thần sẽ gọi liền cái đó.
Tô Ngộ Nhiễm hơi hơi hé miệng, khi còn nhỏ Tô Ngộ Nhiễm bảo Lê Thần kêu Tô mẹ là bà, nhưng Tô mẹ thực tức giận: "Từ đâu ra đứa bé không cha không mẹ này? Là người nhà Tô gia sao? Đừng có gọi bậy!"
Những lời này bị Lê Thần nhớ kỹ, về sau cũng không gọi thêm một lần nào, nhớ tới, Lê Thần ở Tô gia sẽ chỉ gọi Tô Ngộ Nhiễm, cũng không gọi những người khác.
Hiện tại Tô Ngộ Nhiễm cũng không thể mở miệng bảo Lê Thần gọi tô mẹ là bà, im lặng vài giây.
Lê Thần chỉ là nhìn Tô Ngộ Nhiễm.
Tô mẹ được mọi người an ủi xong cũng nguôi nguôi giận, lại ngồi ở trước bàn cơm, thấy Tô Ngộ Nhiễm còn đang giận, không để ý tới Tô Ngộ Nhiễm, đứt khoát ngồi bên cạnh Lê Thần.
Chị dâu Tô Ngộ Nhiễm ngồi ở bên cạnh Tô Ngộ Nhiễm, hỏi: "Lần này trở về mấy ngày?"
"Một tuần, đón năm mới xong lại qua đó."
Tô mẹ lại là hừ một tiếng thật mạnh.
Tô Ngộ Nhiễm cúi đầu.
Chị dâu nói: "Vậy buổi tối em sẽ ở nhà chứ?"
Phòng cho Tô Ngộ Nhiễm đã sớm không còn, Tô mẹ có lần cãi nhau với Tô Ngộ Nhiễm ầm ầm một trận, biến căn phòng đó thành phòng chứa đồ, Tô Ngộ Nhiễm cũng không về nữa, càng không trở lại Tô mẹ càng được đà, cho nên còn bỏ thêm nhiều đồ vào trong.
"Không cần, em một lát nữa còn phải đi đến đài truyền hình."
Lê Thần nhìn Tô mẹ, Tô mẹ ngập ngừng, vẫn là không nói chuyện.
Tô ba hỏi: "Tết nhất đi đài truyền hình làm gì?"
Tô Ngộ Nhiễm nói: "Có chút tư liệu con cần nộp."
Tô mẹ không cao hứng: "Ăn tết còn phải bận công việc."
Lê Thần chen vào nói: "Vậy một lát nữa con đưa dì qua đó, con có việc ở gần đó."
Tô Ngộ Nhiễm biết cha mẹ không muốn lại nói đến cái đề tài này, gật gật đầu.
Cơm trưa kết thúc hai người rời khỏi nhà Tô gia, Tô Ngộ Nhiễm mang một vali hành lý nhỏ, màu đen, mở ra bên trong chỉ có một ít tư liệu còn có hai ba bộ quần áo tắm rửa cùng đồ trang điểm, Lê Thần nói: "Cô buổi tối không trở lại sao?"
"Trở về họ còn phải thu đọn phòng..."!
"Đã sớm thu dọn xong rồi."
Tô Ngộ Nhiễm đang nói đột nhiên im bặt, ngẩng đầu nhìn Lê Thần, cùng Lê Thần tách ra mấy tháng này. Lúc mới vừa gặp mặt, cảm thấy Lê Thần cùng từ trước không khác biệt lắm. Hiện tại mới phát hiện, Lê Thần cùng mấy tháng trước, khác nhau như hai người, xử sự trưởng thành hơn nhiều. Tô Ngộ Nhiễm bình tĩnh nhìn, đột nhiên nói: "Lê Thần con có phải lại cao hơn rồi không?"
Kể từ sau khi gặp lại, Lê Thần lần đầu tiên phát ngốc: "Cái gì?"
Theo sau phản ứng lại, Lê Thần nhìn lại chính mình, nói: "Không có đi."
Cô đều hai mươi mấy tuổi, sao có thể còn cao lên được? Lê Thần bước đến bên người Tô Ngộ Nhiễm, so đo đầu vai: "Hình như là cao hơn dì một chút."
Tô Ngộ Nhiễm cười nhạt, hỏi Lê Thần: "Sao con biết họ đã dọn xong phòng?"
"Mấy ngày hôm trước nghe nói dì trở về, mọi người lập tức thu dọn phòng."
Phía trước bởi vì nguyên nhân công việc của Tô Ngộ Nhiễm, dường như không có ở trong nhà, thật vất vả thay đối việc khác, lần này trở về, hai người đều mong Tô Ngộ Nhiễm có thể về nhà ở cùng.
Tô Ngộ Nhiễm gật đầu: "Đã biết."
Lê Thần đưa Tô Ngộ Nhiễm lên xe, còn chưa tới ăn tết, nhưng không khí ngày hội đã thực nồng đậm, nơi nơi giăng đèn kết hoa, tiếng pháo trúc không ngớt.
"Dì lần này có thể dành ra một chút thời gian hay không? Nhược Tinh cùng Tô Nghi muốn mời cô ăn cơm."
Tô Ngộ Nhiễm ngồi ở ghế phụ, nhìn Lê Thần: "Mời dì?"
"Ừm, trước khi ra nước ngoài đã muốn mời, con đoán chừng dì không rảnh."
Trước khi ra nước ngoài.
Mấy chữ này mang đến một chút ký ức, đêm trước khi rời đi, Lê Thần uống rượu xong phát điên.
Nhưng vẻ mặt Lê Thần thực tự nhiên, dường như đã quên đi sự kiện kia, Tô Ngộ Nhiễm cũng không nhắc lại, chỉ là gật đầu: "Ừm, mấy đứa hẹn xong thời gian rồi nói cho dì."
"Vẫn là dì tự hẹn thời gian đi, hai người kia ăn tết nghỉ ngơi, đều có thời gian rảnh."
"Đã biết."
Xe ở trên đường cũng không đi được quá nhanh, xe rất nhiều, mấy con đường trung tâm thành phố còn có chút tắc đường, trong xe hai người cũng không sốt ruột, Lê Thần nhìn bên ngoài người đến người đi: "Chúng ta thật lâu không đi dạo phố."
Tô Ngộ Nhiễm nghiêng đầu.
"Lần trước đi dạo phố có phải là lúc con còn đi học hay không?"
Tô Ngộ Nhiễm nhớ không rõ lắm, Lê Thần là đứa trẻ trưởng thành sớm, ở thời điểm bạn bè cùng lứa tuổi nháo mua này mua kia, Lê Thần chỉ là nhìn, cũng không nói thích.
Có mấy lần Tô Ngộ Nhiễm đi đón Lê Thần tan học, đi muộn, thấy Lê Thân đứng ở bên cạnh người bán kẹo mạch nha, Tô Ngộ Nhiễm hỏi Lê Thần có phải muốn ăn hay không, Lê Thần nói không muốn, sau đó cô mua cho Lê Thần một túi, trên đường về Lê Thần vẫn luôn ăn, miệng nhai giống như thỏ, nói chuyện đều không nhanh nhẹn.
Nhớ tới liền buồn cười.
Tô Ngộ Nhiễm ngày thường cũng sẽ cho Lê Thần tiền tiêu vặt, nhưng Lê Thần trừ đồ dùng cho học tập, còn lại sẽ tiết kiệm. Sau đó thường thường mua cho cô một vài món quà nhỏ, dù cho cô nói không cần, Lê Thần vẫn sẽ tích góp, có lần Lê Thần thi được thành tích tốt trong tháng, cô hỏi Lê Thần muốn khen thưởng gì, Lê Thần nói muốn cùng Tô Ngộ Nhiễm đi dạo phố, Tô Ngộ Nhiễm gật đầu.
"Một lát đi qua đài truyền hình, dì còn có việc gì không?"