Lê Thần - Tô Ngộ Nhiễm (3)

Lê Thần đã rất lâu không gọi Tô Ngộ Nhiễm là dì, từ khi Lê Thần ý thức được tình cảm của bản thân bắt đầu, cố ý vô tình lảng tránh cái xưng hô này, cảm thấy bản thân không gọi Tô Ngộ Nhiễm là dì, hai người liền sẽ không có vấn đề bối phận như vậy nữa.

Xem như lừa mình dối người, nhưng Lê Thần trước kia thực thích dùng, cho nên Tô Ngộ Nhiễm cũng thật lâu không có nghe được Lê Thần gọi mình như vậy.

Càng không nói đến việc từng gọi cô là dì nhỏ.

Bỏ thêm cái chữ nhỏ, cứ cảm thấy ý nghĩa đột nhiên rất khác biệt.

Tô Ngộ Nhiễm nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nghiêm túc, Lê Thần nói lời này làm Tô Ngộ Nhiễm vốn là một phóng viên vậy mà trước tiên không thế nghĩ ra được lời để phản bác.

Quả thật, Tô Ngộ Nhiễm cùng Lê Thần không có vấn đề bối phận, Lê Thần cùng Tô gia cũng không có vấn đề về bối phận, nhưng Lê Thần từ nhỏ ở Tô gia lớn lên không phải là giả.

Buồn buồn, Tô Ngộ Nhiễm nói: "Càn quấy."

Lê Thần nhìn Tô Ngộ Nhiễm, cười: "Nào có càn quấy, một cái xưng hô mà thôi, như vậy mà cô cũng..."

Tô Ngộ Nhiễm đánh gãy: "Cô?"

Lê Thần nhìn lại: "Vậy gọi mẹ?"

Tô Ngộ Nhiễm hít sâu một hơi: "Con nói cái gì thế?!"

"Vậy nên gọi là gì?"

Ánh mắt âm u, ngữ khí bình tĩnh, dường như Tô Ngộ Nhiễm nói gọi là gì thì Lê Thần sẽ gọi liền cái đó.

Tô Ngộ Nhiễm hơi hơi hé miệng, khi còn nhỏ Tô Ngộ Nhiễm bảo Lê Thần kêu Tô mẹ là bà, nhưng Tô mẹ thực tức giận: "Từ đâu ra đứa bé không cha không mẹ này? Là người nhà Tô gia sao? Đừng có gọi bậy!"

Những lời này bị Lê Thần nhớ kỹ, về sau cũng không gọi thêm một lần nào, nhớ tới, Lê Thần ở Tô gia sẽ chỉ gọi Tô Ngộ Nhiễm, cũng không gọi những người khác.

Hiện tại Tô Ngộ Nhiễm cũng không thể mở miệng bảo Lê Thần gọi tô mẹ là bà, im lặng vài giây.

Lê Thần chỉ là nhìn Tô Ngộ Nhiễm.

Tô mẹ được mọi người an ủi xong cũng nguôi nguôi giận, lại ngồi ở trước bàn cơm, thấy Tô Ngộ Nhiễm còn đang giận, không để ý tới Tô Ngộ Nhiễm, đứt khoát ngồi bên cạnh Lê Thần.

Chị dâu Tô Ngộ Nhiễm ngồi ở bên cạnh Tô Ngộ Nhiễm, hỏi: "Lần này trở về mấy ngày?"

"Một tuần, đón năm mới xong lại qua đó."

Tô mẹ lại là hừ một tiếng thật mạnh.

Tô Ngộ Nhiễm cúi đầu.

Chị dâu nói: "Vậy buổi tối em sẽ ở nhà chứ?"

Phòng cho Tô Ngộ Nhiễm đã sớm không còn, Tô mẹ có lần cãi nhau với Tô Ngộ Nhiễm ầm ầm một trận, biến căn phòng đó thành phòng chứa đồ, Tô Ngộ Nhiễm cũng không về nữa, càng không trở lại Tô mẹ càng được đà, cho nên còn bỏ thêm nhiều đồ vào trong.

"Không cần, em một lát nữa còn phải đi đến đài truyền hình."

Lê Thần nhìn Tô mẹ, Tô mẹ ngập ngừng, vẫn là không nói chuyện.

Tô ba hỏi: "Tết nhất đi đài truyền hình làm gì?"

Tô Ngộ Nhiễm nói: "Có chút tư liệu con cần nộp."

Tô mẹ không cao hứng: "Ăn tết còn phải bận công việc."

Lê Thần chen vào nói: "Vậy một lát nữa con đưa dì qua đó, con có việc ở gần đó."

Tô Ngộ Nhiễm biết cha mẹ không muốn lại nói đến cái đề tài này, gật gật đầu.

Cơm trưa kết thúc hai người rời khỏi nhà Tô gia, Tô Ngộ Nhiễm mang một vali hành lý nhỏ, màu đen, mở ra bên trong chỉ có một ít tư liệu còn có hai ba bộ quần áo tắm rửa cùng đồ trang điểm, Lê Thần nói: "Cô buổi tối không trở lại sao?"

"Trở về họ còn phải thu đọn phòng..."!

"Đã sớm thu dọn xong rồi."

Tô Ngộ Nhiễm đang nói đột nhiên im bặt, ngẩng đầu nhìn Lê Thần, cùng Lê Thần tách ra mấy tháng này. Lúc mới vừa gặp mặt, cảm thấy Lê Thần cùng từ trước không khác biệt lắm. Hiện tại mới phát hiện, Lê Thần cùng mấy tháng trước, khác nhau như hai người, xử sự trưởng thành hơn nhiều. Tô Ngộ Nhiễm bình tĩnh nhìn, đột nhiên nói: "Lê Thần con có phải lại cao hơn rồi không?"

Kể từ sau khi gặp lại, Lê Thần lần đầu tiên phát ngốc: "Cái gì?"

Theo sau phản ứng lại, Lê Thần nhìn lại chính mình, nói: "Không có đi."

Cô đều hai mươi mấy tuổi, sao có thể còn cao lên được? Lê Thần bước đến bên người Tô Ngộ Nhiễm, so đo đầu vai: "Hình như là cao hơn dì một chút."

Tô Ngộ Nhiễm cười nhạt, hỏi Lê Thần: "Sao con biết họ đã dọn xong phòng?"

"Mấy ngày hôm trước nghe nói dì trở về, mọi người lập tức thu dọn phòng."

Phía trước bởi vì nguyên nhân công việc của Tô Ngộ Nhiễm, dường như không có ở trong nhà, thật vất vả thay đối việc khác, lần này trở về, hai người đều mong Tô Ngộ Nhiễm có thể về nhà ở cùng.

Tô Ngộ Nhiễm gật đầu: "Đã biết."

Lê Thần đưa Tô Ngộ Nhiễm lên xe, còn chưa tới ăn tết, nhưng không khí ngày hội đã thực nồng đậm, nơi nơi giăng đèn kết hoa, tiếng pháo trúc không ngớt. 

"Dì lần này có thể dành ra một chút thời gian hay không? Nhược Tinh cùng Tô Nghi muốn mời cô ăn cơm."

Tô Ngộ Nhiễm ngồi ở ghế phụ, nhìn Lê Thần: "Mời dì?"

"Ừm, trước khi ra nước ngoài đã muốn mời, con đoán chừng dì không rảnh."

Trước khi ra nước ngoài.

Mấy chữ này mang đến một chút ký ức, đêm trước khi rời đi, Lê Thần uống rượu xong phát điên.

Nhưng vẻ mặt Lê Thần thực tự nhiên, dường như đã quên đi sự kiện kia, Tô Ngộ Nhiễm cũng không nhắc lại, chỉ là gật đầu: "Ừm, mấy đứa hẹn xong thời gian rồi nói cho dì."

"Vẫn là dì tự hẹn thời gian đi, hai người kia ăn tết nghỉ ngơi, đều có thời gian rảnh."

"Đã biết."

Xe ở trên đường cũng không đi được quá nhanh, xe rất nhiều, mấy con đường trung tâm thành phố còn có chút tắc đường, trong xe hai người cũng không sốt ruột, Lê Thần nhìn bên ngoài người đến người đi: "Chúng ta thật lâu không đi dạo phố."

Tô Ngộ Nhiễm nghiêng đầu.

"Lần trước đi dạo phố có phải là lúc con còn đi học hay không?"

Tô Ngộ Nhiễm nhớ không rõ lắm, Lê Thần là đứa trẻ trưởng thành sớm, ở thời điểm bạn bè cùng lứa tuổi nháo mua này mua kia, Lê Thần chỉ là nhìn, cũng không nói thích. 

Có mấy lần Tô Ngộ Nhiễm đi đón Lê Thần tan học, đi muộn, thấy Lê Thân đứng ở bên cạnh người bán kẹo mạch nha, Tô Ngộ Nhiễm hỏi Lê Thần có phải muốn ăn hay không, Lê Thần nói không muốn, sau đó cô mua cho Lê Thần một túi, trên đường về Lê Thần vẫn luôn ăn, miệng nhai giống như thỏ, nói chuyện đều không nhanh nhẹn.

Nhớ tới liền buồn cười.

Tô Ngộ Nhiễm ngày thường cũng sẽ cho Lê Thần tiền tiêu vặt, nhưng Lê Thần trừ đồ dùng cho học tập, còn lại sẽ tiết kiệm. Sau đó thường thường mua cho cô một vài món quà nhỏ, dù cho cô nói không cần, Lê Thần vẫn sẽ tích góp, có lần Lê Thần thi được thành tích tốt trong tháng, cô hỏi Lê Thần muốn khen thưởng gì, Lê Thần nói muốn cùng Tô Ngộ Nhiễm đi dạo phố, Tô Ngộ Nhiễm gật đầu.

"Một lát đi qua đài truyền hình, dì còn có việc gì không?"

Tô Ngộ Nhiễm không nói chuyện.

Lê Thần nói tiếp: "Chỉ là muốn đi dạo."

Tô Ngộ Nhiễm quay đầu sang bên cửa sổ xe: "Cũng được."

Đến đài truyền hình đã là một giờ sau, Tô Ngộ Nhiễm xuống xe, người trong đài truyền hình vẫn là rất nhiều, tết nhất lễ hội nên người cũng nhiều hơn. 

Lê Thần có mấy lần trộm cùng Tô Ngộ Nhiễm tiến vào nhìn các nghệ sĩ. Thông thường đến tết, mỗi phòng thu hình ở đài truyền hình toàn là bài về nghệ sĩ, đang không ngừng ghi hình. 

Tô Ngộ Nhiễm xuống xe, Lê Thần cũng theo xuống xe, đi ở bên cạnh, vào cửa là logo tượng trưng cho đài truyền hình. Tô Ngộ Nhiễm vào trong, có vài tòa nhà, đằng trước là tòa hành chính, hai tầng ở giữa vô cùng náo nhiệt, là phòng ghi hình, phía sau cùng là nơi Tô Ngộ Nhiễm làm việc, phòng tin tức.

Phòng tin tức cũng được gọi là phòng phóng viên, phân ra vài phòng nhỏ. Lê Thần có vào trong vài lần, người không nhiều lắm, chỉ có người xem tin tức thì nhiều, phóng viên không phải đang đi chạy tin tức thì chính là ở bên ngoài phỏng vấn.

Lê Thần theo Tô Ngộ Nhiễm đi vào, đi qua hai tòa nhà to tướng, hiện tại đột nhiên cảm thấy quạnh quẽ, bảo vệ ngồi ở trên ghế ngoài cửa, nhìn đến Tô Ngộ Nhiễm liền chào: "Tô ký giả, đã lâu không gặp!"

Tô Ngộ Nhiễm cười: "Đã lâu không gặp!"

"Tôi còn tưởng rằng cô đã từ chức." Bảo vệ nói: "Cô lần này là đi tận đâu phỏng vấn?"

"Cháu ra nước ngoài làm việc."

Nội dung công việc của phòng này luôn luôn sẽ không cùng người khác nói kỹ càng tỉ mi, bảo vệ cũng hiểu, gật đầu: "Ừm, tôi nói mà, như thế nào trong khoảng thời gian này không nhìn thấy cô đâu."

Ông ấy làm bảo vệ lâu như vậy, ấn tượng đối với Tô Ngộ Nhiễm cũng khá sâu đậm.

Lúc vừa tới đồng nghiệp còn trêu ghẹo Tô Ngộ Nhiễm khi nào chuyển sang việc khác, rốt cuộc một người con gái chạy tin tức điều tra tội phạm chịu đựng không nổi cũng thực bình thường. Không nghĩ tới Tô Ngộ Nhiễm không chỉ có làm tiếp được, lại còn làm rất tốt. Vài lần lẻn vào bên trong bọn tội phạm, cùng cảnh sát nội ứng liên kết với bên ngoài, vừa dũng cảm lại thận trọng.

Nghe nói Tô Ngộ Nhiễm lại đi điều tra một vụ án gì, đã lâu cũng không trông thấy Tô Ngộ Nhiễm, ông còn tưởng rằng Tô Ngộ Nhiễm đã từ chức.

Có chút không nghĩ tới cô lại chuyển sang chức vụ khác.

Tô Ngộ Nhiễm cười cười, bước vào, đại sảnh yên tĩnh, chỉ có vài người mặc đồ công sở bước đi vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc.

Lê Thần đi bên cạnh Tô Ngộ Nhiễm, hai người vào thang máy, đến lầu 14, trước kia là một phòng sẽ ở một tầng, sau này có phòng cũng chưa đến vài người, liền trộn lẫn với nhau,.

Tô Ngộ Nhiễm ra khỏi thang máy vào nhìn văn phòng, văn phòng yên tĩnh, chỉ có đèn sáng lên, không có một người.

"Cô đang tìm đồng nghiệp sao?"

"Tìm lãnh đạo."

Chính là đã hẹn trước thời gian, lại không thấy người đâu, Tô Ngộ Nhiễm có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn đồng hồ, hơn ba giờ, thời gian này theo lý người hăn là ở văn phòng, đang nghĩ ngợi tới, quay xung quanh nhìn xem, phòng trà cũng đã vào, không thấy được người. Tô Ngộ Nhiễm chỉ đành gọi điện thoại cho lãnh đạo, tiếng chuông từ bên trong văn phòng truyền đến, Tô Ngộ Nhiễm đi vào, Lê Thần từng bước đi theo.

Cửa mở ra, bàn làm việc chỉ có một màn hình di động lập loè, âm nhạc vang lên, chính là không thấy người.

Tô Ngộ Nhiễm đi đến trước bàn làm việc, nhìn di động trên bàn, suy nghĩ vài giây cầm văn kiện đặt ở trên bàn làm việc.

Lê Thần nói: "Không đợi sao?"

Mới vừa nói xong, ngoài cửa có âm thanh, hai người đồng thời nhìn ra đi, cửa pha lê trong suốt, ngoài cửa không có ai.

Lê Thần đều nhận thấy được một chút không khí không giống bình thường, Tô Ngộ Nhiễm hơi hơi nhăn mày lại, đi ra khỏi văn phòng, bên ngoài trống trải, chỉ có từng bàn làm việc.

Lê Thần nhịn không được nói: "Lãnh đạo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trước kia công việc của Tô Ngộ Nhiễm mang đến cho cô phản xạ có điều kiện, thân người Lê Thần căng chặt.

"Sao có thế, nơi này là đài..."

Tô Ngộ Nhiễm còn chưa nói xong, đèn trên đỉnh đầu xẹt xẹt một chút rồi tắt, là buổi chiều, ánh sáng từ ngoài cửa số chiếu vào, tuy rằng không bảo đảm được sáng như vừa rồi, nhưng vẫn là có thể thấy.

Nghe được cửa có tiếng động, nhìn qua, còn không có thấy rõ ràng, liền có người che ở trước mặt, theo sau là 'đùng' một tiếng.

Tô Ngộ Nhiễm giật mình, giọng nói của các đồng nghiệp vang lên: "Ngộ Nhiễm! Năm mới vui vẻ!"

Cô đứng tại chỗ, Lê Thần cũng đang dùng tư thế lấy thân che cho cô bị cứng người tại chỗ, không phải tình huống như hai người tưởng tượng, chỉ là mấy đồng nghiệp bắn pháo bông, chúc mừng năm mới mà thôi.

Khung cảnh có chút buồn cười.

Tô Ngộ Nhiễm cùng Lê Thần thoáng rời ra xa một chút, giương mắt, nhìn đến trên tóc Lê Thần còn có giấy màu, có chút buồn cười, lại không cười ra tới.

Lâu như vậy mới Trở về, Lê Thần dùng hành động tới chứng tỏ bản lĩnh, thành thục, hiểu chuyện, lý trí, tựa như một đứa trẻ đột nhiên thành người lớn.

Nhưng một giây vừa rồi, khiến Tô Ngộ Nhiễm nhìn đến thứ vốn nằm trong xương cốt, chưa từng thay đổi.

Ví dụ như thích.

Ví dụ như, bất chấp tất cả không hề chùn bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play