Lê Thần - Tô Ngộ Nhiễm (2)
Lê Thần rất có kiên nhẫn nhìn Tô Ngộ Nhiễm, ánh mắt sâu thẳm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo trúc, đánh vỡ an tĩnh giữa hai người, Tô Ngộ Nhiễm nghe được bên trong cánh cửa mẹ nói: "Ây, Ngộ Nhiễm đâu?"
Chị dâu nói: "Ở bên ngoài kia mẹ."
Tô Ngộ Nhiễm giương mắt, đối diện với đôi mắt Lê Thần, còn không có mở miệng, Lê Thần nói: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Không lại truy cứu câu trả lời cho vấn đề vừa mới hỏi, nhưng Tô Ngộ Nhiễm biết, Lê Thần đã có đáp án. Tô Ngộ Nhiễm im im, theo Lê Thần vào nhà, ba mẹ đứng ở cửa, thấy hai người tiến vào nói: "Sắp ăn cơm còn chạy ra bên ngoài."
Tô ba đi vào trong: "Ăn cơm."
Mọi người ngồi ở trong nhà ăn, Tô gia ngày thường chỉ có đôi vợ chồng già ở nhà, anh trai Tô Ngộ Nhiễm sau khi kết hôn liền dọn đi ra ngoài, Tô Ngộ Nhiễm cũng rất ít khi trở về.
Lần vừa rồi Tô ba té lăn trên đất nằm nửa giờ, mới tỉnh lại, khi nhìn thấy Lê Thần xuất hiện ở bệnh viện, hai người cũng chưa lấy lại tinh thần.
"Anh chị còn đang đi công tác, cháu lại đây nhìn xem."
"Nơi này không cần cháu." Tục ngữ nói đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, Lê Thần lại tới thăm, cho nên tuy rằng là lệnh đuổi khách nhưng thái độ vẫn là mềm hơn so với trước kia một chút.
"Cái này là canh xương sườn, còn nóng, bổ sung canxi, cháu đi bác sĩ bên kia hỏi một chút tình trạng như thế nào."
Lê Thần không để ý đến thái độ của hai người, hai vợ chồng già nhìn Lê Thần nói xong liền đi ra ngoài, Tô ba nói: "Này..."
Tô mẹ nhìn bình giữ ấm không nói chuyện.
Bọn họ rốt cuộc tuổi lớn, chân cẳng không nhanh nhẹn, lúc vừa tới hộ sĩ kêu bà đi nộp viện phí trước, bà đi tìm hai tầng mới tìm được nơi nộp phí, lại phải đi chỗ nào lấy thuốc? Bà lần đầu tiên cảm thấy bệnh viện lớn như vậy, không có con cái bên người, thật đúng là không thấy tiện chút nào.
Tô ba thấy bà không nói lời nào: "Em như thế nào không nói lời nào?"
Bình thường nhìn đến Lê Thần bà liền không cao hứng, toàn nói Lê Thần chậm trễ chuyện của Ngộ Nhiễm.
Tô mẹ thở dài: "Nói cái gì."
Tô ba nhìn bà: "Em làm sao vậy?"
Tô mẹ ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nói: "Không sao cả."
Thấy bà đột nhiên cảm xúc hạ xuống, Tô ba không yên tâm: "Tôi té ngã, lại không phải em té ngã, bộ dáng này là làm sao?"
"Tôi liền không thể khó chịu?" Tô mẹ hỏi lại: "Ông nói xem hai đứa nhỏ nhà chúng ta, đứa lớn đi công tác, đứa nhỏ ở nước ngoài, hai ta hiện giờ có đứa nào bên cạnh? Hai đứa còn không bằng một người ngoài."
Tô ba không vui: "Em nói lời này làm gì, bọn nhỏ không phải bận sao? Không kịp trở về."
Tô mẹ trừng mắt: "Thế Lê Thần không bận sao? Tôi nghe nói con bé ở công ty còn làm chức phó tổng, con bé không bận sao?"
Tô ba bị bà trừng mắt nín thở, nghĩ đến lời Tô mẹ nói, muốn phản bác lại không có lời nói phản bác.
Lê Thần trở về phòng bệnh liền bắt gặp hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khỏi khó hiểu: "Làm sao vậy ạ? Xảy ra chuyện gì sao ạ?"
"Không có việc gì, bác sĩ nói như thế nào?"
"Bác sĩ nói không trở ngại, không thương đến xương cốt, nghỉ dưỡng nửa tháng sẽ khỏi."
Tô mẹ gật đầu, liếc mắt nhìn Tô ba, hai người cũng không lại hạ lệnh đuổi khách, Lê Thần nói: "Hai ngày này khả năng phải nằm viện, con đi mua chút vật dụng hàng ngày cho hai người?"
"Bác đi cho." Tô mẹ nói: "Bác về nhà lấy."
"Cháu đưa bác về nhà."
Tô mẹ nghẹn nghẹn: "Cháu hôm nay, không đi làm sao?"
"Xin nghỉ." Lê Thần nói: "Chờ dàn xếp chuyện của hai người xong cháu lại đi làm."
"Chúng ta không có việc gì, bác trai không có việc gì, cháu không cần tại đây, trở về đi làm đi."
"Vẫn là để cháu đưa bác trở về đi, như vậy cháu cũng có thể yên tâm."
Tô mẹ liếc nhìn Lê Thần một cái, nói: "Cháu có thể không cần phải xen vào chúng ta."
"Khi còn nhỏ, mọi người cũng có thể không cần phải xen vào cháu."
Tô mẹ hơi hơi hé miệng, trước mặt có hộ sĩ đi tới, nói với Lê Thần: "Ai, người nhà của phòng số 2, nửa giờ sau ba cô cần lấy máu, thông báo cho ông ấy một chút."
Lê Thần cùng Tô mẹ đều sửng sốt, hộ sĩ nói: "Nghe rõ không?"
Lê Thần gật đầu: "Nghe được."
Hộ sĩ nói xong đi rồi, Tô mẹ nhíu mày: "Hộ sĩ sao lại nói bừa..."
"Cháu đi vào nói một tiếng, bác ở đây chờ cháu."
Lê Thần cúi đầu vào phòng bệnh, Tô ba Tô mẹ kết hôn sớm, mới vừa có thể lấy giấy kết hôn đã có con, lúc sau mẹ cô cùng anh trai của Tô Ngộ Nhiễm cũng là yêu nhau vào hồi đại học. Thêm nữa hai người chăm sóc giữ gìn bản thân tốt, không hiện vẻ già nua, tóc thỉnh thoảng còn đi nhuộm lại màu đen, nhìn lên so cùng với người cùng tuổi trẻ hơn không ít, bị hiểu lầm cũng có thể hiểu được.
Tô mẹ nhìn Lê Thần đi vào, một lát sau ra tới, Lê Thần nói: "Đi thôi."
Hai người đi ra bệnh viện, cũng không nói chuyện, lên xe không khí đều rất xấu hổ, Tô mẹ đã thật lâu không có gặp mặt Lê Thần. Từ khi Tô Ngộ Nhiễm dẫn Lê Thần dọn đi ra ngoài ở, cơ bản không gặp được, nhưng trước kia có những lời nói khó nghe, bà không quên.
Lê Thần dường như đã quên, hỏi Tô mẹ: "Lạnh không bác? Có cần cháu mở điều hòa lên không?"
Tô mẹ xua tay: "Không cần."
Bà nhìn Lê Thần: "Ngộ Nhiễm, gần đây có liên lạc với cháu không?"
Lê Thần năm tay lái, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Gần nhất không, thời gian hai người không khớp."
"Ừm." Tô mẹ nói: "Cũng đúng, con bé cũng bận."
Lê Thần cười cười.
Rất nhanh liền đến nhà Tô gia, Tô mẹ thu dọn đồ vật, Lê Thân lại đưa bà trở về bệnh viện, trong phòng giường bệnh hai người, giường bệnh bên cạnh cũng là một người già, có đứa con trai bận trước bận sau, người ở phương diện này, đều là theo bản năng. Ví dụ như ở trên xe, Tô mẹ còn đang suy nghĩ làm thế nào để Lê Thần trở về làm việc, vào phòng bệnh, bà còn hỏi Lê Thần: "Gần đây công việc có bận lắm không?"
Lời nói nhỏ nhẹ.
Tô ba không biết hai người một đường đã xảy ra cái gì, không dám xen vào nói lời nào.
"Không vội, cuối năm, đều phải nghỉ."
Người già nằm giường bên cạnh cười ha hả: "Bà ơi, người nhà nằm viện à? Tình huống như thế nào?"
"Té ngã một cái, tổn thương đến chân." Tô mẹ nói: "Tình huống bên đó như thế nào?"
"Haizz, tôi cũng ngã." Ông ấy nói: "Cũng may có con trai tôi ở nhà, đưa tôi lại đây, thật sự sống cạnh nhau thì tốt biết mấy."
Tô mẹ gật đầu: "Ai nói không phải đâu, nhà tôi..." Bà nhìn Lê Thần: "Nhà tôi cũng thế."
Ông ấy nhìn Lê Thần: "Con gái bà sao? Xinh đẹp quá."
Tô mẹ hơi hơi hé miệng.
"Mẹ, con mới vừa nhìn nơi này phòng vệ sinh là dùng chung, hay là con đổi phòng bệnh VIP cho hai người nha?"
Phòng bệnh VIP? Chết tiền mất!