4

Tôi trở về biệt thự nhà họ Cố.

Cố Tư Niên và tôi luôn ngủ riêng, trong biệt thự lớn như vậy, hắn sống ở tầng ba còn tôi ở tầng hai.

Nhân lúc người hầu không chú ý, tôi lẻn vào phòng Cố Tư Niên lấy mấy cái  đồng hồ, nhẫn, vòng tay trong tủ của hắn.

Mấy thứ này đem cầm thôi cũng đã kiếm được mười mấy triệu rồi, không hiểu sao nữ chính lại phải khổ cực đi vay tiền như vậy.

Tôi ôm đồ vào lòng, hệ thống bất mãn: “Sao ký chủ lại trộm đồ?”

Mắt tôi mở to.

"Việc giữa vợ chồng sao có thể gọi là trộm cắp? Cậu có hiểu luật không vậy, đây gọi là tài sản chung của vợ chồng, vốn dĩ tôi đã sở hữu một nửa rồi.”

Hệ thống:……

“Không được, cô để đồ xuống cho tôi. Nhan Nghiên là người rất có lòng tự trọng, cô ấy muốn đi làm kiếm tiền, trên đường sẽ gặp phải nam phụ. Nếu cô hành động như vậy thì toàn bộ cốt truyện sẽ rối tung lên mất!”

“Tôi chỉ đi lấy một chiếc đồng hồ thôi, vẫn sẽ đi làm, sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện chính.”

"Nếu không buông ra cô sẽ bị cưỡng chế trừng phạt.”

Tôi đang tranh cãi với hệ thống thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Tôi giật mình, ôm chặt đống đồng hồ trong tay, quay đầu nhìn xung quanh rồi nhanh chóng quỳ xuống chui xuống gầm giường.

Vừa trốn xong đã thấy Cố Tư Niên kéo Lâm Vũ Nhu vào.

Đôi giày cao gót của Lâm Vũ Nhu giẫm đất tạo ra một loạt âm thanh sắc nét, cô ta cố tình tạo ra tiếng động lớn, gắng nói to.

“Anh Tư Niên, ôm em—”

Tôi mới dầm mưa xong, một sợi tóc xẹt qua chóp mũi làm tôi không nhịn được mà hắt xì thành tiếng.

“A——Hắt xì——”

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận của Cố Tư Niên vang lên.

“Ai ở đó? Ra ngoài cho tôi!”

Tôi nằm xuống đất giả chết.

“Tôi đếm đến 3, 1——”

Hệ thống cũng đang thúc giục tôi.

"Ký chủ đừng hành động liều lĩnh, đi ra ngoài xin lỗi Cố Tư Niên mau đi, nếu không tôi sẽ cưỡng chế trừng phạt.”

Tôi chỉ biết giấu đồng hồ rồi bực tức bò ra khỏi gầm giường.

Lâm Vũ Nhu vừa sốc vừa giận.

“Nhan Nghiên, cô—— cái đồ không biết xấu hổ, trốn ở chỗ này là muốn dụ dỗ anh Tư Niên à?”

Cố Tư Niên nhìn tôi với ánh mắt đằng đằng sát khí, tôi nảy ra một ý tưởng.

“Anh đừng hiểu lầm.”

“Tôi không chia rẽ hai người, tôi tới để tham gia chung với hai người nha——”

5

Cố Tư Niên và Lâm Vũ Nhu đứng bất động, tôi gượng cười, đi qua ôm bả vai của Lâm Vũ Nhu.

"Không phải ngày nào cô cũng hét toáng lên mình không được à? Không sao cả, chúng ta là đồng nghiệp, tôi sẽ san sẻ giúp cô.”

Lâm Vũ Nhu không kịp phản ứng.

"Ai muốn làm đồng nghiệp với cô?”

“Ô kìa, chúng ta đều là người phụ nữ của Cố Tư Niên, không phải đồng nghiệp thì là cái gì? Đừng lo, tôi là người rất có tinh thần đồng đội, sẽ không bao giờ để cô——”

“Đi ra ngoài!”

Cuối cùng Cố Tư Niên không nghe nổi nữa, đen mặt run rẩy chỉ tay về phía cửa.

Tôi nhún vai đi ra ngoài.

“Vậy lần sau có cơ hội lại hơp tác nhé.”

Ai ngờ cánh tay lại bị người ta kéo lấy, Cố Tư Niên nhìn Lâm Vũ Nhu đầy lạnh lùng.

“Đi ra ngoài.”

Hốc mắt của Lâm Vũ Nhu lập tức đỏ lên, cô ta cắn môi nhưng không dám trái lời Cố Tư Niên, chỉ có thể liếc tôi tàn nhẫn rồi khóc chạy đi.

"Đồ con đĩ không biết xấu hổ!”

Cố Tư Niên đóng sầm cửa lại, dùng sức ấn tôi vào cửa, trong đôi mắt đen của hắn như nổi cơn bão.

"Nhan Nghiên, cô hèn hạ tới mức làm bất cứ thứ gì vì tiền sao?”

Hắn vừa nói vừa cúi đầu cắn vào xương quai xanh của tôi, lực mạnh khiến tôi đau đến mỗi cào móng tay vào tường.

Sau đó tôi mới nhớ Cố Tư Niên trong sách luôn như thế, mỗi lần sỉ nhục Nhan Nghiên ở bên ngoài xong lúc về còn trút giận với cô ấy, cũng không biết là tật xấu gì nữa.

Cố Tư Niên hôn lên cổ tôi, hô hấp càng trở nên nặng nề, tôi chán ghét cực kỳ, vừa mới nhấc đầu gối chuẩn bị đá thẳng vào gốc rể thì hệ thống đã đánh đòn phủ đầu.

“Cưỡng chế trừng phạt——”

Tôi lập tức bỏ chân xuống, được rồi được rồi, cũng chẳng có gì to tát.

Cố Tư Niên hôn dọc theo cổ đến tận miệng tôi, một lúc sau, hắn lùi lại rồi nhìn tôi với vẻ khó xử.

Cố Tư Niên đưa đầu lưỡi liếm răng một vòng rồi mới chậm rãi thè lưỡi ra, trên đó có vài hạt nhỏ màu đen.

Hắn lấy tay nhặt những mảnh vụn đó, nheo mắt nhìn chúng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Má ơi, đống vỏ hạt óc chó này đã kẹt trong miệng tôi rất lâu rồi, dùng móng tay cũng không thể lấy ra được. Miệng của anh còn mạnh hơn cả giác hút nữa.”

"Bên này vẫn còn nữa, anh giúp tôi chút đi.”

Tôi há miệng to tiến lại gần Cố Tư Niên, hắn lập tức quay mặt đi, đẩy tôi thật mạnh.

“Cút ra ngoài!”

"Hệ thống, giờ hắn bảo tôi cút, tôi cút không sao chứ?”

Hệ thống: “...Không sao.”

6

Sau đêm đó, Cố Tư Niên liên tục phớt lờ tôi mấy ngày, tôi vui vẻ bình yên, cố gắng tìm mọi cách kiếm tiền.

Tôi chỉ vào một cây thông La Hán cổ thụ trông đơn giản ở ngoài cửa, hưng phấn: "Nhìn xem, cây thông La Hán này đã hơn hai trăm năm tuổi, Cố Tư Niên đã bỏ ra 3 triệu để mua nó. Tôi gọi người bán nó rồi thay cây đó bằng cây rẻ hơn để thu được phần tiền chênh lệch thì thế nào?”

Hệ thống từ chối tôi không chút do dự, tôi rất tức giận.

“Một cái cây còn có thể ảnh hưởng tới cốt truyện chính sao?”

"Ký chủ đừng làm chuyện tào lao, thời gian của cô không còn nhiều đâu, mau đi làm đi.”

Tôi nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, sao lại bảo thời gian không còn nhiều? Dây dưa hồi lâu hệ thống mới nói sự thật cho tôi biết.

“Ba tháng sau nữ chính sẽ chết, Cố Tư Niên sẽ tiếc nuối cả đời.”

“Tôi đưa cô vào đây, khụ khụ, là vi phạm nội quy nên không thể để cấp trên phát hiện được. Nhiệm vụ của cô là để nữ chính sống sót mà không thay đổi cốt truyện chính!”

Tôi chết lặng.

"Ý cậu là gì, sống mà còn có thể không thay đổi cốt truyện à?”

"Cô chết được một năm, Cố Tư Niên vẫn đang điên cuồng tìm kiếm cô. Ba năm sau hắn mới hoàn toàn từ bỏ, cốt truyện đến đây là hết. Thế nên cô chỉ cần sống qua ba năm này thì sau đó có xảy ra chuyện gì bên trên cũng không quản nữa.”

Hệ thống tức giận nói: “Tôi ghét nhất là truyện ngược như thế này, cái gọi là ngược chính là tra tấn một mình nữ chính, cuối cùng chịu nhục mà chết, còn cách trả thù nam chính duy nhất là để gã hối hận. Hối hận cái quần què!”

“Ký chủ đã chết ở thế giới hiện thực từ lâu, đây là cơ hội sống sót duy nhất của cô, vì vậy hãy trân trọng nó.”

Hệ thống nói một cách nghiêm túc, còn tôi thì im lặng. Thế nên kiếm tiền căn bản không quan trọng, quan trọng nhất là trước tiên phải bám theo cốt truyện, tìm ra sơ hở, tìm cách sống sót.

Ngày hôm sau, tôi đến Công ty Bất động sản Ngôn Hoa để nộp hồ sơ.

Quá trình nhận chức diễn ra rất suôn sẻ, nào ngờ vừa vào văn phòng tôi đã lập tức chết lặng.

Lâm Vũ Nhu ngồi sau chiếc bàn lớn, tay lắc lắc thông tin của tôi.

“Lương tám ngàn một tháng? Nhan Nghiên, cô có bằng thạc sĩ ở nước ngoài, làm như vậy là không biết trọng dụng nhân tài rồi? Hay là thế này đi, cô đến làm trợ lý riêng cho tôi, tôi trả cô một tháng hai vạn.”

Đúng vậy, Lâm Vũ Nhu là con gái của Bất động sản Ngôn Hoa, tôi vô tình đụng phải công ty của cô ta, sau này hẳng phải chịu không ít uất ức dưới tay cô ta.

Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi thật sâu và mỉm cười rạng rỡ với Lâm Vũ Nhu.

“Vâng thưa sếp!”

7

Trong cuộc họp buổi chiều, Lâm Vũ Nhu bắt đầu giở trò.

Tôi vừa rót trà xong Lâm Vũ Nhu đã bưng lên uống một hớp, cau mày chán ghét.

“Nhan Nghiên, cô muốn làm tôi bỏng chết à?”

Vừa nói vừa giơ cốc nước lên chuẩn bị tạt vào tôi. Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, tôi bỗng cúi xuống uống một hớp trà to, thuận thế cắn chiếc cốc.

“Không nóng đâu sếp, nhiệt độ vừa phải.”

Lâm Vũ Nhu:...…

Lâm Vũ Nhu giận đến mức thản nhiên lấy cốc trà của đồng nghiệp bên cạnh tạt vào tôi.

"Đồ khốn, bảo cô làm chút chuyện mà cũng không ra hồn!”

Đúng lúc này, cửa phòng hội nghị mở ra, một bóng dáng uy nghiêm ngược sáng đi tới.

Tôi ngã xuống đất, tóc mái ướt đẫm nước dính vào trán, tôi cắn môi dưới, nhìn về phía người đó, khẽ kêu lên:

“A——mát quá——”

Người tới là Tổng giám đốc của Bất động sản Ngôn Hoa, anh trai của Lâm Vũ Nhu và cũng là nam phụ trong cuốn sách này, Lâm Trạch Ngôn.

Khuôn mặt xinh đẹp buồn bã của tôi lấm lem nước, giống như bông dâm bụt trắng đẫm sương trên cành tháng ba, diễn giải bốn chữ “tội nghiệp và đáng thương” đến tột cùng. Lúc đó, tên tôi không phải Nhan Nghiên mà là Thái Tú Bân Nhan Nghiên.

Quả nhiên, đồng tử của Lâm Trạch Ngôn lập tức co rút lại, anh ấy đưa tay đỡ tôi dậy.

“Cô không sao chứ?”

Tôi chớp mắt với anh ta một cách đau khổ.

“Tôi ổn thưa chủ tịch.”

Lâm Vũ Nhu không hài lòng: “Anh ơi, con khốn này, nó——”

“Được rồi, để cô ấy ra ngoài trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Cuộc họp kéo dài mãi đến tối, Lâm Trạch Ngôn rời khỏi phòng họp và dừng lại trước mặt tôi.

“Tính tình Tiểu Nhu không tốt, nếu tìm được cơ hội tôi sẽ điều cô làm trợ lý của tôi.”

Chắc chắn tình yêu là do di truyền.

8

Vào buổi tối, Lâm Vũ Nhu đưa tôi đi dự tiệc tối.

Một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi đối diện tôi, Lâm Vũ Nhu liếc nhìn tôi cười khúc khích:

“Anh Vương, đây là trợ lý của tôi Nhan Nghiên.”

“Nếu anh nói chuyện vui vẻ với cô ấy về kế hoạch tối nay, Nhan Nghiên chắc chắn sẽ làm anh hài lòng. Cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với những khách hàng quan trọng.”

Từng lời nói đều ẩn ý, ​​ánh mắt ngài Vương lập tức sáng lên.

Gã ta nhìn tôi từ đầu đến chân và mời tôi nâng cốc chúc mừng.

“Tiểu Nhan, bàn hợp đồng dễ thôi mà.”

Trong bữa tối, ánh mắt gã không hề rời khỏi cơ thể tôi, sau khi ăn xong, ông Vương giả vờ ôm đầu.

“Ở tuổi này sức khỏe của tôi không tốt, uống một chút đã say. Hợp đồng của tôi còn ở trong phòng, Tiểu Nhan đi lấy cùng tôi được chứ?”

Tôi đứng yên, Lâm Vũ Nhu nhân cơ hội kéo tôi sang một bên.

“Yên tâm, tên này chỉ muốn lợi dụng cô thôi, sẽ không làm gì cô thật đâu.”

“Được rồi, nếu cô đi cùng gã ta thì tôi đưa cho cô số tiền còn lại của ca phẫu thuật bố cô? Hợp đồng này rất quan trọng đối với công ty.”

Trong truyện, nữ chính rất dễ dàng tin tưởng Lâm Vũ Nhu.

Lúc họ lên lầu, Lâm Vũ Nhu sẽ dẫn Cố Tư Niên đến bắt gian, sự việc này đã gây ra hiểu lầm và ngăn cách lớn giữa họ.

“Ký chủ, đây là một âm mưu rất quan trọng, cô nhất định phải lên với gã kia.”

"Được thôi, cô đưa tiền trước đi.”

Tôi lấy thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho Lâm Vũ Nhu.

“Chuyển tiền vào số thẻ này, nhận được tiền tôi sẽ đi ngay.”

Lâm Vũ Nhu chế nhạo: “Nhan Nghiên, tôi thực sự đánh giá thấp cô rồi. Cô có thể làm bất cứ điều gì vì tiền.”

Sau khi nhận được tin nhắn của ngân hàng, tôi nắm tay ông Vương, dẫn gã ta về phía thang máy.

“Đi thôi anh Vương.”

Hắn ta áp nửa người vào tôi, miệng đầy mùi rượu.

“Tiểu Nhan, hehehe——”

Tôi cũng nhìn gã mỉm cười.

“ hehehe——”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play