14

Hôm nào tôi cũng bận rộn, ban ngày làm việc, buổi tối học bơi, về đến nhà với bộ tóc ướt đẫm và bộ quần áo đã thay, Cố Tư Niên lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Ngày hôm đó khi tôi trở về nhà với mái tóc dài gần khô, Cố Tư Niên đã gọi tôi lại.

Hắn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hút xì gà mà không bật đèn, chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng đỏ mờ nhạt.

“Gần đây cô bận việc gì?”

Tôi không muốn nói nhiều với hắn nên tùy tiện kiếm một cái cớ.

“Học năng khiếu.”

Trán Cố Tư Niên giật giật, bỏ điếu xì gà vào gạt tàn.

“Năng khiếu gì?”

Tôi bắt đầu nói tùm lum.

“Nhiều kiểu bơi khác nhau, anh thích bồn tắm như vậy, tôi dự định lần sau sẽ biểu diễn vài tiết mục trong bồn tắm cho anh xem.”

Cố Tư Niên bỗng tức giận giơ tay một cái, "Ầm" một tiếng, mọi thứ trên bàn đều bị rơi xuống đất. Hắn móc từ trong túi ra một chồng ảnh ném lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi tìm Lâm Trạch Ngôn học sao?”

Khi đèn bật sáng, Cố Tư Niên sải bước tới, một tay túm tóc tôi, kéo tôi đến trước ghế sofa rồi ném tôi xuống đất thật mạnh.

Tôi ngã xuống đất, mái tóc xõa xuống trán, tôi khẽ rên: “A – đau quá…”

Sau khi la lên, tôi nhận ra người trước mặt là Cố Tư Niên chứ không phải Lâm Trạch Ngôn, đành tức giận ngậm miệng lại, tiến lại nhìn những bức ảnh trên bàn.

Quả nhiên trong ảnh đều là cảnh tôi và Lâm Trạch Ngôn thân thiết trong vài ngày qua, vừa nhìn là biết do Lâm Vũ Nhu chụp.

“Nhan Nghiên, cô thật là ghê tởm.”

Cố Tư Niên nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét, tôi liền liếc mắt một cái.

“Rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì vậy? Nếu ngày nào anh cũng ghét tôi như vậy thì sao chúng ta không ly hôn đi?"

“Ly hôn? Cô đừng hòng!”

Cố Tư Niên đứng dậy, sắc mặt đen lại đi về phía tôi, tôi vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy liền bỏ chạy.

Cố Tư Niên sửng sờ, sau đó nhấc chân đuổi theo, hai người chúng tôi vòng quanh ghế sofa quanh trụ của Tần vương.

Càng chạy tôi càng hưng phấn, quả nhiên mấy ngày nay tôi học bơi không hề uổng phí, dung tích phổi của tôi đã tăng lên rất nhiều, mặt không đỏ và cũng không bị hụt hơi.

Đuổi theo mấy vòng, Cố Tư Niên cảm thấy hơi mất mặt, sắc mặt tái nhợt dừng lại.

“Nhan Nghiên — đến đây.”

15

Tôi đứng yên bất động, dựa theo cốt truyện, Lâm Trạch Ngôn đã khơi dậy lòng ghen tị mạnh mẽ của Cố Tư Niên. Hắn đánh tôi một lát rồi sau đó làm chuyện đó, rồi giam lỏng tôi tại nhà và không cho tôi ra ngoài.

Tôi không muốn trải qua cốt truyện này.

Tôi giơ hai tay lên.

“Cố Tư Niên, chúng ta nói chuyện đi. Đừng đánh tôi, tôi sẽ không bỏ chạy, được không?”

Vẻ mặt của Cố Tư Niên vô cảm, tôi chân thành nói: “Nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ noi gương Mã Dung, chụp hình lại và nói là anh bạo lực gia đình với tôi, đăng lên WeChat Moments, đăng lên Weibo. Giá cổ phiếu công ty anh sụt giảm, có thể ảnh hưởng đến hàng chục triệu. Vì một việc nhỏ như vậy có đáng không?"

Tôi còn đang ở đó nói không ngớt thì Cố Tư Niên đột nhiên đặt một tay lên ghế sofa, nhẹ nhàng nhảy qua rồi dùng một tay bóp cổ tôi, tôi vội đưa tay che mặt, nhưng hắn lại cúi đầu hôn tôi.

Nụ hôn lần này không thô bạo như tôi tưởng tượng, nó trao đổi qua lại, mang theo một cảm giác khó tả.

Tôi chết lặng, chợt hình ảnh hai lúc hai người ở bên nhau hiện lên trong đầu tôi.

Nhan Nghiên và Cố Tư Niên quen nhau, khi đó tập đoàn Nhan thị vẫn chưa phá sản, Nhan Nghiên vẫn là công chúa nhỏ được nâng niu trong tay của mọi người.

Cô ấy đã yêu Cố Tư Niên ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau khi kết hôn, cô ấy dường như đã có được vài ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Mãi đến khi tập đoàn Nhan thị đột nhiên phá sản làm liên lụy đến tập đoàn Cố thị, Cố Tư Niên đã nổi giận hỏi có phải cô đã lên kế hoạch từ trước rồi hay không.

Sau đó, Lâm Vũ Nhu quay lại và hai người dần dần có khoảng cách với nhau.

Tôi thở dài, quên đi, muốn trách thì trách hắn quá ngu ngốc, bị một nữ phụ chơi đùa xoay vòng vòng, không biết tại sao kiếm được nhiều tiền như vậy.

Tôi đưa tay đẩy Cố Tư Niên, nhưng hắn bất động, tôi khẽ cười.

“Cố Tư Niên, thừa nhận đi, anh yêu tôi.”

Quả nhiên, Cố Tư Niên lập tức buông tôi ra như bị điện giật, mặt tối sầm lại lạnh lùng hét lên:

“Cút! Cút ra ngoài!”

Sau khi lên lầu, tôi nghe thấy Cố Tư Niên gọi điện cho Lâm Vũ Nhu.

Lâm Vũ Nhu đã đến rất nhanh và cố tình làm ồn trên lầu, tôi bịt tai lại và ngủ một giấc ngon lành.

16

Có lẽ việc chụp ảnh mà tôi đề cập đã đe dọa Cố Tư Niên, vì gần đây hắn không bạo lực với tôi nữa. Trong công ty, Lâm Vũ Nhu luôn tìm kiếm cơ hội để gây khó khăn cho tôi mỗi ngày.

Tôi đã cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề để bản thân không phải bị thiệt, thay vào đó tôi cố tình gọi điện cho luật sư trước mặt cô ấy.

“Luật sư Chu, tôi muốn ly hôn mà chồng tôi không chịu thì phải làm sao?”

“Tài sản à, tôi không muốn tài sản, tôi cũng không muốn ở chung với hắn, hắn không chịu. Kiện cáo có ích gì không? Hắn chỉ là không thể sống thiếu tôi thôi, hắn rất khốn nạn.”

Lâm Vũ Nhu hét lên, lao tới và vung tay làm rơi điện thoại của tôi.

“Nhan Nghiên, cô đang làm cái chuyện vô bổ gì vậy? Anh Tư Niên vốn không thích cô, trong lòng anh ấy chỉ có tôi thôi!”

Tôi cười khẩy.

“Đừng ngu ngốc nữa, hắn thích cô thì vì sao không cưới cô? Có thể dùng đầu óc suy nghĩ được không? Hiện tại tôi hoàn toàn trắng tay, dù nhà họ Nhan liên lụy nhà họ Cố, hắn cũng không chịu buông tay.”

“Còn cô thì sao? Nhà họ Lâm của cô giàu có như vậy. Nếu Cố Tư Niên cưới cô, nhà họ Cố chắc chắn có thể một bước lên mây. Một người rất coi trọng lợi ích như hắn tại sao lại không chọn cô? Chẳng lẽ cô vẫn chưa rõ sao ?”

Lâm Vũ Nhu sắc mặt tái nhợt, môi run run, vung tay đánh tôi với vẻ mặt bi phẫn, tôi vội vàng né sang một bên, tay cô ta vung vào khoảng không.

“Không thể nào, không thể nào, cô đừng hoang tưởng nữa, anh Tư Niên vốn không yêu cô!”

Những lời này đã cắt đứt sợi dây cuối cùng trong tâm trí Lâm Vũ Nhu, cuối cùng cô ta quyết định ra tay với tôi.

Ngày hôm đó sau khi rời công ty, vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên có người bịt mũi tôi từ phía sau. Tôi hoàn toàn không hề chống cự khi bị trói và dẫn đến vách đá.

Kẻ bắt cóc đã gọi điện cho Cố Tư Niên và yêu cầu hắn mang tiền chuộc đến, Cố Tư Niên đã lái xe tới.

Trên vách đá có gió lớn, váy của tôi bay lên, mỉm cười với Cố Tư Niên.

“Cố Tư Niên, đừng cứu tôi.”

Cố Tư Niên hai mắt đỏ lên, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn có vẻ mặt hèn mọn như vậy.

“Tôi cầu xin các người, hãy tha cho cô ấy đi, các anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.”

Tôi lùi lại một bước, dùng con dao giấu trong tay áo lặng lẽ cắt sợi dây.

“Cố Tư Niên, cuộc sống này mệt mỏi quá, tạm biệt——”

Tôi cúi đầu nhìn những con sóng cuồn cuộn phía sau, vươn tay ra và ngã xuống.

Ngay khi rơi khỏi vách đá, tôi liền dùng một tay ôm đầu, tay kia đặt lên bụng dưới, quay ngược hai vòng rưỡi rồi lao mình xuống biển với tư thế hoàn hảo, bọt sóng nhỏ văng tung tóe.

Xóa điểm cao nhất là 98 điểm và điểm thấp nhất là 96 điểm, Lâm Trạch Ngôn cách đó không xa đã giơ ngón tay cái ra hiệu cho tôi.

“Nhan Nghiên, em không hổ là học viên lặn tài năng nhất trong số những học viên tôi từng dạy.”

Tôi liếc mắt, vẫy tay và bơi về phía trước.

“Anh vừa dạy tôi một điều.”

Phía trước là biển xanh, như sự tự do bao la và rộng lớn.

17

Ba năm sau, tôi về nước.

Cố Tư Niên và tôi gặp nhau ở một bữa tiệc rượu.

Hắn ngơ ngác nhìn tôi, ly rượu trong tay rơi xuống đất, ánh mắt nóng rực điên cuồng, lao tới nắm lấy cánh tay tôi.

“Nhan Nghiên——”

“Là em sao?”

Tôi vỗ nhẹ người bên cạnh và giới thiệu cậu với Cố Tư Niên.

“Đây là người đàn ông trước kia, chồng cũ của tôi.”

“Xin chào tiền bối, xin chào tiền bối.”

Cún con bên cạnh tôi lịch sự bắt tay Cố Tư Niên.

“Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn. Sau này tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều điều từ anh.”

“Ồ--”

Tôi xua tay, lắc đầu.

“Cậu đừng học hắn, kỹ năng của hắn ấy hả, cũng chỉ vậy thôi, đừng có cái tốt không học đi học cái xấu.”

Cố Tư Niên đứng đó nắm đấm nắm chặt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, dường như không dám tin vào mắt mình. Môi hắn run run và hắn nhìn tôi với ánh mắt gần như cầu xin.

“Nhan Nghiên, em đang làm gì vậy?”

“Em đang cố gắng trả thù tôi thôi phải không?”

“Chuyện xảy ra năm đó đều là hiểu lầm và tất cả là lỗi của tôi.”

Trong ba năm qua, Cố Tư Niên điên cuồng tìm kiếm tôi khắp nơi, điều tra về việc năm đó Cố thị phá sản. Hóa ra tất cả bằng chứng khiến hắn cho rằng tôi cố tình tiếp cận hắn đều là do Lâm Vũ Nhu làm giả. Chuyện bố tôi bị tái phát bệnh tim và cần phải phẫu thuật nhưng hắn cũng không biết gì về điều đó.

Cố Tư Niên rất tức giận và điên cuồng trả thù Lâm Vũ Nhu, trong những năm gần đây, Lâm thị bị nhà họ Cố chèn ép đã đứng trên bờ vực phá sản.

Đáng tiếc hắn cũng không hề biết, tất cả những việc này đều là do Lâm Trạch Ngôn thuận thế làm theo.

Lâm Trạch Ngôn và Lâm Vũ Nhu là anh em cùng cha khác mẹ, anh ấy luôn không có cách thoát khỏi sự kiểm soát của hội đồng quản trị. Lâm Trạch Ngôn đã nhân cơ hội này chuyển phần lớn tài sản của mình ra nước ngoài, để lại một mớ hỗn độn cho nhà họ Lâm. Mâu thuẫn nội bộ trong gia đình họ Lâm phức tạp hơn tôi tưởng tượng.

Khi tôi rời khỏi tiệc rượu, Cố Tư Niên đã đuổi theo tôi.

“Xin lỗi, Nhan Nghiên, tôi yêu em, chỉ là tôi không dám thừa nhận.”

“Tôi dùng Lâm Vũ Nhu để kích thích em. Tôi muốn thấy em ghen và phát điên vì tôi. Nhan Nghiên, tôi luôn yêu em, nhưng tôi đã dùng sai cách. Em có thể cho tôi thêm một cơ hội khác không?”

18

Tôi không nhịn được mà nhờ ai đó kéo cửa sổ lên.

“Cố Tư Niên, tôi thực sự không có hứng thú với anh, anh có thể đừng làm phiền tôi được không? Anh không thấy rẻ mạt à?”

Cố Tư Niên chặn xe không cho tôi đi, tôi nảy ra ý tưởng, dùng đèn pha chiếu vào hắn, nhoài người ra ngoài cửa sổ hét lên:

“Có ai giả người bị đụng giống anh không, nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ mau tới đây——”

Nhân viên bảo vệ kéo Cố Tư Niên đi, còn tôi nghênh ngang lái xe đi mất.

Rất lâu sau, Cố Tư Niên nhận ra rằng từ trái nghĩa của yêu không phải là ghét mà là thờ ơ.

Cố Tư Niên có thể rất quan trọng với Nhan Nghiên, nhưng với tôi thì hắn không khác gì một người xa lạ.

Sự bình tĩnh trong mắt tôi khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng.

Khi Lâm Vũ Nhu nhìn thấy Cố Tư Niên quanh quẩn bên tôi, cô ta điên lên vì ghen, cuối cùng cho đến một ngày, cô ta mất lý trí và dùng dao đâm Cố Tư Niên.

Hai gia đình đã âm thầm hòa giải, Lâm Trạch Ngôn đưa Lâm Vũ Nhu ra nước ngoài.

Cố Tư Niên nằm trên giường bệnh rất lâu, tôi tới thăm hắn.

Trong mắt Cố Tư Niên ánh lên tia hy vọng.

Hắn cố gắng ngồi dậy, mắt dán chặt vào tôi.

“Nhan Nghiên ——”

Tôi lấy ra một tập tài liệu đưa cho hắn ký.

“Lúc tôi mất tích là anh đã gạch bỏ hộ khẩu của tôi. Bây giờ tôi muốn khôi phục lại thì anh phải ký vào.”

Cố Tư Niên sẵn sàng đồng ý.

Sau khi ký xong, Cố Tư Niên đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Hắn ngồi ở đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã là tháng tư, gió nhẹ thổi qua, trong lòng hắn dường như lại dấy lên hy vọng.

“Hộ khẩu đã được khôi phục, Nhan Nghiên. Lúc đó chúng ta chưa hề ly hôn. Em vẫn là vợ tôi đúng chứ?”

Tôi gật đầu.

“Tất nhiên rồi.”

Dù sao thì bác sĩ cũng nói hắn không còn sống được bao lâu nữa.

Sau khi hắn chết, tôi sẽ thừa hưởng toàn bộ tài sản của hắn và sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

-Hoàn-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play