Người dẫn chương trình Đại Lưu cẩn thận đọc lời thoại kết thúc buổi livestream hôm nay:

“Các bạn khán giả thân mến, trận thi đấu tập thể ở nửa sau của tập này sẽ kết thúc tại đây. Căn cứ vào điểm số tổng kết từ tổ đạo diễn và số phiếu bình chọn trên mạng thì trước mắt, top 4 các thí sinh đứng đầu lần lượt là: Số 7 – Cố Chi Tang, số 2 – Bạch Từ, số 1 – Tuân Dĩ Khuynh và số 9 – Hòa Mị Đồ.”

“Đây là bốn vị thí sinh mạnh nhất trong tập 3 chương trình {Linh Sự} mùa này. Chúng ta hãy chúc mừng bọn họ nào!”

“Còn về phần danh sách các thí sinh bị loại thì dựa trên số phiếu bầu của các khán giả, chúng ta có ba ứng cử viên.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, ứng cử viên những thí sinh bị loại trong tập này chính là ba người không tìm được vị trí của thôn Bà Thức. Cuối cùng, người bị loại được chọn là số 5 – nhà giàu đời thứ hai.

Đại Lưu nói: “Thí sinh số 5 có gì muốn phát biểu đối với kết quả cuối cùng này không?”

Số 5 nói với giọng cay đắng: “Không có gì cần nói cả, tôi quả thật đến đây để chơi thôi. Tôi chỉ muốn nói với mọi người sau màn hình là, nếu không có gan lớn thì cũng đừng đi tìm đường chết. Những thứ mơ hồ huyền bí này đều thật sự tồn tại đấy!!”

Ở khu vực bình luận, tất cả mọi người đều cười hi hi, ha ha:

[Số 5 quả thật là một người hài hước. Sau khi anh ta bị loại thì nguồn vui vẻ của tôi khi xem chương trình đã giảm bớt mất một nửa rồi.]

[Bộ dạng bây giờ của anh ta quả thật giống hệt như tôi sau khi vừa đi một vòng nhà ma, nhát gan nhưng vẫn thích chơi!]

[Số 5 là một diễn viên do tổ chương trình mời đến để lừa gạt khán giả đúng không? Ha ha ha, diễn xuất tốt lắm, lần sau đừng diễn nữa.]

[Bây giờ các thí sinh và tổ đạo diễn có muốn xuống núi luôn không? Chẳng nhẽ bọn họ thật sự muốn ở trong thôn này hả?? Mọi người phải chú ý an toàn đấy!]

Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc tập hôm nay thì tổ chương trình và các nhân viên công tác đã tắt máy quay và bắt đầu tháo dỡ các thiết bị khác được tạm lắp đặt trong hội trường.

Sau đó, người phụ nữ trẻ tuổi tên là Quyên Tử, lúc trước cũng đứng bên cạnh thôn trưởng bà bà tiến lên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Mấy người đi theo tôi đi.”

Bây giờ đã gần tám, chín giờ tối, đường xuống núi vào ban đêm cực kỳ tối nên đúng là bây giờ muốn xuống núi luôn thì vô cùng không an toàn cũng không thực tế.

Mặc dù, trong lòng mọi người vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên lắm khi phải ở lại trong thôn nhưng vẫn phải ngủ lại một đêm.

Có lẽ bởi vì quá mức mệt mỏi, tất cả mọi người trong tổ chương trình đều vô thức ngủ rất say.

Trong lúc mơ màng, Lý Thành Hà cảm thấy bản thân bị người khác vỗ mạnh vài cái vào người nên chợt bừng tỉnh.

Vừa mở mắt ra, ông ấy đã thấy một bóng người mảnh khảnh đứng ở cạnh ván gỗ đầu giường, khiến cho ông ấy sợ tới mức tim run bắn lên.

“Cố… Đại sư Cố?” Vẻ mặt của ông ấy cực kỳ mờ mịt: “Sao cô lại đứng ở đầu giường của tôi làm gì vậy?”

Không biết vì sao, Cố Chi Tang lại không đi ngủ, quần áo vẫn còn đang mặc chỉnh tề trên người, vẻ mặt của cô có vẻ hơi kỳ lạ:

“Trước khi đến đây, mấy người đã thương lượng với thôn trưởng bà bà kia như thế nào?”

Lý Thành Hà: “Thì, thì nói với bà ấy rằng, chúng ta muốn quay một chương trình đến thăm ngôi làng của bọn họ. Sau đó thì bà ấy đồng ý luôn. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

“Ông không nói cho bọn họ biết đây là chương trình livestream phát sóng trực tiếp sao?”

“Hình như không có…”

Cố Chi Tang không biết phải nói gì, hai ngón tay của cô tạo thành hình một vòng tròn nhỏ sau đó thì thầm trong miệng: “Nhân uy thượng thánh, vô cực chí tôn, lập cửu thập thất, thoại nhân phi thăng. Tương bách thiên vạn*…”

“Đại sư Cố, cô đang làm gì vậy?” Lý Thành Hà có chút luống cuống.

Nhưng mà, giây tiếp theo, Cố Chi Tang cũng giơ ngón tay lên, nhanh chóng điểm vài huyệt trên ngực của ông ấy.

Giọng nói niệm chú của cô cũng từ thì thầm đột nhiên nói lớn hơn: “…Đại bị đại nguyện, đại thánh đại từ, vô lượng độ nhân. Ngô phụng Thái Thượng Lão Quân, nhanh chóng tuân lệnh*!”

(*Đây là thần chú tẩy uế trong Phật giáo.)

Ông ấy cảm thấy một cơn đau nhức truyền ra từ trong ngực, bụng của ông ấy giống như bị cái gì đó chọc thủng vậy, muốn há miệng hét lên đau đớn.

Nhưng âm thanh còn chưa kịp phát ra thì trong dạ dày đã cuộn lên từng cơn buồn nôn, cổ họng của ông ấy co thắt hai cái rồi lập tức trào ra một bãi nước chua tanh hôi.

Lý Thành Hà cảm thấy trong miệng vừa đắng vừa chát nhưng cảm giác choáng váng mờ mịt trong đầu đã biến mất.

Ông ấy tập trung nhìn xuống bãi nôn dưới đất thì dưới ánh trăng ban đêm, một con sâu vừa mềm mại vừa béo núc ních, có kích thước to bằng ngón tay cái, đang vặn vẹo nhúc nhích trong bãi nước chua kia!

Thứ kia chính là do ông ấy nôn ra từ trong bụng mình!



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play