Khoảnh khắc đó, sự ghê tởm, sợ hãi và sởn gai ốc đã lần lượt ập đến trong lòng ông ấy. Cả người ông ấy nổi đầy da gà và quay đầu đi nhìn ra chỗ khác.
Ông ấy còn chưa kịp nói thêm gì thì đã lảo đảo dựa vào góc tường và tiếp tục ôm bụng nôn ọe thêm một trận.
Sau một lúc lâu, Lý Thanh Hà với đôi mắt vô hồn, quay đầu lại… Nhìn thấy Cố Chi Tang đang dùng một cành cây mảnh khảnh gắp con sâu kia lên và bỏ vào một chiếc bình thủy tinh không biết tìm thấy ở xó xỉnh nào.
Ông ấy hoàn toàn không dám nhìn cái bình kia, cố nén sự ghê tởm, run rẩy hỏi: “Đại sư Cố, đây là thứ gì vậy? Vì sao, nó lại ở… ở trong bụng của tôi?!”
Ánh mắt của Cố Chi Tang hơi âm u và lạnh lùng: “Đây là {Cổ}”
Cổ trùng có nhiều nhất ở thành phố Tương, nhưng không phải chỉ có bên đó mới có loại này.
Loại sâu này thường được phân loại theo các cách sử dụng khác nhau. Bọn chúng sẽ được bỏ vào năm bình chứa năm loại độc dược khác nhau rồi để cho chúng tự tàn sát lẫn nhau.
Con cổ trùng cuối cùng có thể sống sót sẽ trở thành “Cổ”.
Sau đó, lại bỏ “Cổ” vào các dụng cụ khác nhau tương tự để chúng tự tàn sát lẫn nhau. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy thì con cuối cùng được nuôi dưỡng thành công chính là “Cổ Vương”.
Loại sâu này thường sẽ cần dùng máu, âm khí và xác côn trùng sống khác để làm đồ ăn.
Từ xưa đến nay, một con “sâu” bé nhỏ có thể giết chết một mạng người là chuyện cực kỳ bình thường.
“Cổ?!” Lý Thành Hà bỗng nhiên nghĩ đến vào chiều nay, Hòa Mị Đồ đã từng nói rằng bà cụ trưởng thôn kia là một “Vu Sư”, có thể dùng cổ trùng để giữ lại mạng sống cho đồ đệ của bà ta.
Bản thân ông ấy đột nhiên không có lý do gì lại xuất hiện một cổ trùng trong bụng thì thủ phạm là ai đã quá rõ ràng rồi!
“Vì sao bà ấy lại phải làm như vậy? Người trong thôn đập vỡ máy quay phim của chúng ta mà tôi còn chưa bắt bọn họ bồi thường mà. Nếu không muốn cho chúng ta đến quay phim thì lúc đầu đừng đồng ý chứ!”
Lý Thành Hà vừa uất ức vừa gần như sụp đổ. Ông ấy cảm thấy quay xong tập này thì ông ấy chẳng được lợi lộc gì, còn thiếu chút nữa mất cả mạng của mình!
Cố Chi Tang ho nhẹ một tiếng: “Mục đích của bà ấy chắc là tôi. Lúc nãy, tôi đã nói toạc ra bí mật mà Vu Sư già kia muốn che giấu nên bây giờ chắc bà ta đang sợ tôi tiết lộ ra ngoài.”
Vì muốn che giấu bí mật kia nên bà cụ đó đã lựa chọn cách giết người diệt khẩu. Hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác như vậy, lập tức gieo “Cổ” vào tất cả mọi người trong tổ chương trình!
Trong cơ thể của Cố Chi Tang đều có “Khí” bảo vệ thân thể do tu hành lâu năm. Chỉ cần cổ trùng áp sát làn da của cô thì ngay lập tức, cô sẽ cảm ứng được.
Lúc cô rời giường và thấy tất cả các nhân viên công tác khác đều ngủ gục thì cô cũng biết là bọn họ đã bị trúng chiêu rồi.
Chỉ là Vu Sư già kia chưa bao giờ bước ra khỏi ngọn núi này nên kiến thức xã hội của bà ta vẫn còn thiển cận và bảo thủ.
Bà ta tự cho rằng tổ chương trình khiêng máy quay theo đoàn cũng giống như những đoàn làm phim quay phóng sự trước đây. Chỉ dùng máy quay để quay chụp lại rồi sau đó cần cắt nối, biên tập mới có thể phát sóng ra ngoài.
Bà ta hoàn toàn không biết rằng, trên thế gian này còn có một loại hình phát sóng tên là “livestream”.
Khi tổ chương trình bước vào thôn Bà Thức thì tất cả mọi việc từ đầu đến cuối đã được hàng triệu khán giả theo dõi trên sóng livestream rồi.
Bây giờ, các hot search liên quan đến chương trình ở tập này vẫn còn đang được bàn luận sôi nổi trên mạng.
Cho dù bọn họ thực sự sẽ bị “Cổ” giết chết ở nơi núi sâu này thì cảnh sát cũng sẽ ngay lập tức tìm đến đây.
Lý Thành Hà: “Ngài đã phát hiện ra bí mật gì của bà ta vậy?!”
“Thôn Bà Thức này vốn dĩ không phải là người bảo hộ núi Bà Bà gì cả. Bọn họ là một gia tộc trông coi lăng mộ có truyền thống từ khá xa xưa.”
Cố Chi Tang nói với giọng điệu bình thản, giống như cô chỉ đang kể một câu chuyện râu ria không quan trọng:
“Dưới chân chúng ta chắc hẳn là một khu mộ Hoàng Lăng*.”
(*Lăng mộ của Hoàng Đế)
Lý Thành Hà: “?!!”
“Trước tiên, hãy báo cảnh sát đi.”
Cố Chi Tang nói xong thì đã mở máy gọi điện thoại vào đường dây nóng của cảnh sát luôn. Nhân viên trực bên đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy:
“Xin chào, đây là cục công an thành phố, bạn có gì cần chúng tôi giúp đỡ sao?”
Cố Chi Tang: “Tôi phát hiện một khu mộ có quy mô lớn và được bảo tồn khá hoàn chỉnh trong dãy núi Bà Bà.”
“Ước tính sơ bộ ban đầu thì chắc hẳn đây là ngôi mộ của một vị Hoàng Đế có niên đại hơn 600 năm trước, cần có cơ quan chính thức bên phía chính phủ đến tiếp nhận và xử lý.”
“Mặt khác, tôi còn muốn tố cáo trưởng thôn của thôn Bà Thức muốn dùng cổ trùng để sát hại du khách. Bà ta có ý định giết người diệt khẩu, mong các vị cảnh sát nhanh chóng triển khai bắt giữ.”
Nhân viên tổng đài: “??”