Tuy nhiên, nửa năm trước, không biết anh ta đã đọc được quyển sách gì từ bên ngoài, bị lừa dối bởi những người đến ngọn núi này khảo sát địa chất và thực vật.
Anh ta cùng với một đám thanh niên trẻ trong thôn làm ầm ĩ muốn rời khỏi núi. Bọn chúng nói rằng thay vì chờ chết ở trong núi thì thà rằng đi ra ngoài để nhìn ngắm thế giới còn hơn.
Bác gái áo xanh lam không thể khuyên nhủ được con trai thứ ba nhà mình. Tuy nhiên, trong lòng của bà ấy vẫn có một chút tâm lý may mắn: Ngộ nhỡ con trai nhà mình sau khi ra ngoài thì có thể thoát khỏi vận mệnh phải chết sớm thì sao?
Vì vậy, bà ấy đã tiễn đứa con trai duy nhất trong nhà rời khỏi ngọn núi. Anh ta cũng đã tìm được một công việc ở một công trường xây dựng bên ngoài.
Và mỗi khi con trai gọi điện thoại về nhà cho bà ấy thì trong giọng nói của anh ta đều thể hiện sự vui vẻ, hạnh phúc.
“Mẹ à, thế giới ở bên ngoài còn tuyệt vời hơn nhiều so với những gì đã xem trong tivi nữa. Chờ sau khi con tiết kiệm đủ tiền thì sẽ mua cho mẹ một chiếc điện thoại thông minh, sẽ gửi cho mẹ những ảnh chụp về các cảnh vật ở bên ngoài”
“Con sẽ kiếm thật nhiều tiền để mua một ngôi nhà bên ngoài, sau đó mang mẹ rời khỏi núi!”
Một đứa con trai hiếu thảo như vậy nhưng lại bị đột tử ở công trường vào tháng thứ ba sau khi rời khỏi ngọn núi.
Những tấm thép nặng ở công trường bị đứt dây thừng đã rơi thẳng xuống đầu anh ta, khiến cho ngay cả thi cốt cũng không thể thu thập được đầy đủ.
Khi nghe điện thoại từ cảnh sát bên ngoài gọi về thì bà ấy đã ngất xỉu tại chỗ. Sau khi tỉnh lại thì thiếu chút nữa bà ấy cũng muốn đi theo ba đứa con trai nhà mình luôn.
Bây giờ, chuyện vô cùng đau thương vốn dĩ đang được bà ấy giấu chặt trong lòng đã bị Cố Chi Tang đào ra nên cảm xúc của bác gái áo xanh lam gần như đã hoàn toàn suy sụp.
Sau khi tiếng khóc nhỏ dần, Cố Chi Tang mới tiếp tục nói: “Nói về vị đồ đệ đứng phía sau trưởng thôn bà bà đi. Nhìn từ tướng mạo thì cô ấy có Mệnh Cách hoa sen hai đài, hay nói cách khác, cô ấy còn có một người chị gái song sinh.”
“Chỉ là mối liên hệ giữa hai người đã bị chặt đứt, điều đó cho thấy bây giờ cô gái kia cũng đã qua đời rồi.”
Đồ đệ của Đại Vu che miệng lại, rưng rưng nước mắt, nức nở nói:
“Đúng vậy, chị gái của tôi cũng là một trong những người muốn ra khỏi núi kia. Chị ấy đã bị xe tông vào ban đêm tại một ngã tư trong thành phố. Đến bây giờ vẫn chưa bắt được tài xế gây tai nạn kia. Tôi muốn ra ngoài để điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng…”
Bất kể là cha mẹ hay là sư phụ, vừa nghe nói rằng cô ấy muốn rời núi thì đều nghiêm túc phản đối. Bọn họ còn nhốt cô ấy ở trong nhà không cho ra khỏi cửa.
Khi chị gái cô ấy được vận chuyển trở về thôn thì cũng chỉ còn là tro cốt đựng trong một chiếc bình.
Cha của cô ấy đứng hút thuốc cả đêm ở ngoài cửa: “Đây là số mệnh của chúng ta, ai rời khỏi ngọn núi này đều sẽ gặp phải tai họa. Nhưng mà, chị gái của con lại cố tình không chịu tin tưởng.”
Ngoại trừ hai gia đình trong hội trường, Cố Chi Tang còn nói thêm mấy hộ gia đình khác mà cô đã nhìn thấy khi đang xem trong thôn thực hiện nghi lễ hiến tế.
Tất cả bọn họ đều có duyên con cái trên khuôn mặt nhưng đều đã bị chặt đứt rồi.
Chuyện này cũng đã được các dân làng có mặt ở đây xác nhận là sự thật. Những người đó đều có con cái là những người trẻ tuổi muốn rời khỏi ngọn núi và bị chết ở bên ngoài.
Đến đây, tất cả mọi người đều sợ hãi đến ngây ngẩn cả người. Ngay cả Tuân Dĩ Khuynh cũng trừng mắt như không thể tin tưởng nổi. Tuy nhiên, ông ta lại không có cách nào phản bác lại cô cả.
[Cố Chi Tang tuyệt vời, ai nói rằng cô ấy không biết gì về huyền học thì đều là kẻ mù kẻ điếc cả!!]
[Thật sự quá thảm, cả ba đứa con của vị thím áo xanh lam này đều đã chết. Bà ấy phải tuyệt vọng đến mức nào đây!]
[Càng suy nghĩ càng thấy đáng sợ, các anh em ạ. Mấy người nhìn các dân làng có mặt trong căn phòng này mà xem, không có ai mà gần đây, trong nhà không có người chết cả! Khi lên núi thì tôi còn cảm thấy hơi kỳ lạ, vì sao những ngôi mộ ở phía sau thôn này lại trông rất mới như vậy. Hóa ra là do tất cả đều mới được chôn cất chưa lâu!!]
[Cho nên, lần này lại là Cố Chi Tang nói chuẩn nhất, đúng không? Chị Tang trâu bò, thắng áp đảo!!]
Khu vực bình luận còn đang xôn xao thì trưởng thôn bà bà – người nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang, cười lạnh một tiếng rồi nói:
“Nhiều năm như vậy, những người có vẻ ngoài đạo mạo đến thôn chúng ta xem xét phong thủy, nghiên cứu địa chất hết đợt này đến đợt khác nhưng lại không có con mắt đánh giá chính xác bằng một cô gái nhỏ!”
Nghe vậy, Tuân Dĩ Khuynh vốn dĩ đang có sắc mặt cực kỳ khó coi thì bây giờ lại tối sầm hơn. Bà già chết tiệt này đang ám chỉ bản thân ông ta sao?!
“Những kẻ tầm thường ở bên ngoài kia còn nói rằng thôn của chúng tôi bị nguyền rủa, bị Sơn Thần nương nương chán ghét. Chuyện này quả thật là đánh giá nông cạn đến mức nực cười!”