Đại Lưu cười ha ha rồi nói: “Xem ra, tất cả mọi người đều đang rất chờ mong đáp án của Tang Tang đấy. Vậy thì bây giờ, mời thí sinh số 7 – Cố Chi Tang nói ra phát hiện của mình.”
Khi các thí sinh khác đang phát biểu, Cố Chi Tang cũng không phải đang ngẩn người mà cô đang lặng lẽ quan sát “Đại Vu” – người đang ngồi ở vị trí chủ sự kia cùng với các dân làng đứng đằng sau bà ta.
Trong đầu cô bắt đầu hồi tưởng lại Long Mạch hôm nay đã nhìn thấy.
Khi nghe thấy người dẫn chương trình gọi tên mình, Cố Chi Tang mở hai mắt ra, lạnh lùng nói: “Phong thủy ở đây không có vấn đề gì.”
“Cô?!” Tuân Dĩ Khuynh vừa sợ hãi vừa tức giận, đồng thời trong lòng ông ta còn có chút mừng rỡ điên cuồng.
Người phụ nữ này cuối cùng cũng lộ ra dấu vết rồi. Chỉ vì muốn phản bác ý kiến của ông ta mà Cố Chi Tang đã đưa ra một quan điểm cực kỳ nực cười như vậy!
Nhưng mà, Cố Chi Tang vẫn nói chuyện cực kỳ chắc chắn, cô gằn từng chữ một:
“Tôi có thể cam đoan, nơi đây chính là một Bảo Huyệt, là nơi tập hợp linh khí và tài khí tuyệt vời của đất thiêng trong núi rừng, là {Miệng Rồng} của Long Mạch.”
“Hơn nữa, tất cả dân làng trong thôn Bà Thức này đều không thể rời khỏi chỗ này.”
Lời này vừa nói ra, thôn trưởng bà bà nãy giờ vẫn duy trì vẻ thản nhiên đột nhiên biến đổi sắc mặt. Bà ta lập tức nhấc mí mắt lên nhìn về phía Cố Chi Tang.
“Ồ? Cô nhóc này cũng có chính kiến của bản thân đấy. Vậy cô hãy nói cho bà già này nghe xem, vì sao nơi này là một Bảo Huyệt và vì sao tất cả dân làng lại không thể rời đi nơi này?”
Cố Chi Tang nhìn bà ta một cái rồi nói:
“Trong mệnh số, có một ít thuật số phong thủy được dùng để tìm kiếm Âm Trạch phù hợp cho việc chôn cất người chết cũng như tìm kiếm Dương Trạch có lợi cho người sống.”
“Trong đó, vương hầu và tướng lĩnh lập được công danh lớn có thể được xây lăng mộ. Và vị trí xây dựng lăng mộ sẽ thường được đặt ở những chốn thiêng có núi sông bao bọc.”
“Từ thời xa xưa, có bốn bước để tìm kiếm một nơi Bảo Huyệt: đó là {Khám Sơn}, {Quan Khí}, {Tầm Long} và {Định Huyệt}.”
Đây cũng là thuật số Tầm Long Định Huyệt trong huyền học.
Tuân Dĩ Khuynh cười lạnh một tiếng: “Kỹ thuật Tầm Long Định Huyệt mà cô nói hoàn toàn khác hẳn vấn đề mà chúng ta đang thảo luận ở đây! Huống chi, nơi này có khí trên núi khá ẩm thấp, tuy rằng ngôi làng có vị trí ở cửa Nhập Phong nhưng cũng không phải là Cát Địa.”
Cố Chi Tang “chậc” một tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Tôi còn chưa nói xong mà.”
Cô thật sự không muốn kết thù oán với thí sinh số 1 này. Tuy nhiên, mỗi khi gặp phải vấn đề phức tạp hay một trường hợp đặc biệt xảy ra thì dù vị thí sinh này tự bản thân mình không nhìn ra được nhưng vẫn nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ.
“Trong {Hám Long Kinh} có một câu: Tầm Long ngàn vạn lần phải nhìn kỹ độ quanh co của núi. Một vòng quanh co là một lớp cửa. Nếu đóng cửa có ngàn khóa thì nhất định có vương hầu đang ở đây.”
Cố Chi Tang nói: “Câu này trong Định Huyệt có nghĩa là vị trí Bảo Huyệt mà các vương hầu và tướng lĩnh tìm kiếm chính là phải có Long Mạch, phải có độ uốn lượn quanh co như một con rồng sống để có thể hình thành hàng rào bảo vệ ngọn núi.”
“Chỗ xa nhất phải có hồ nước để tạo cửa cho nước chảy vào, bao bọc xung quanh Cát Địa để trấn giữ khí vận không bị tản ra xung quanh.”
“Vị trí của ngọn núi Bà Bà này, còn cả địa thế sườn núi, vị trí của hồ lớn phía đuôi rồng là hoàn toàn phù hợp. Nơi này chính là một Cát Địa tuyệt vời, không thể nghi ngờ gì nữa!”
“Có vấn đề ở đây không phải là phong thủy, mà là do vận khí của con người.”
Cố Chi Tang muốn đề phòng Tuân Dĩ Khuynh lại cắt ngang lời cô nên tốc độ nói cũng nhanh hơn.
Cô nhìn về phía trưởng thôn bà bà rồi nói:
“Vị bà bà này, nếu tôi không nhìn nhầm thì những người trong thôn này không phải là chưa từng có ai đi ra khỏi núi. Mà là, tất cả những người rời khỏi ngọn núi này đều sẽ chết ở bên ngoài.”
“Hơn nữa, bọn họ còn bị đột tử trong một khoảng thời gian rất ngắn, có khi ngay cả thi cốt cũng không thể thu thập được đầy đủ. Cho nên, những người trong thôn có người thân rời khỏi núi mới phải làm mộ để chôn quần áo và di vật.”
“Không phải bọn họ không nghĩ tổ chức tang lễ mà là không thể làm được.”
Dưới sắc mặt càng ngày càng khó coi của trưởng thôn bà bà, Cố Chi Tang thản nhiên nói thêm những lời khác:
“Cho nên, không phải mấy người không muốn đi ra ngoài mà là không thể đi ra được.”
“Chỉ cần rời khỏi ngọn núi này, tuổi thọ của tất cả mọi người trong dòng tộc ở thôn này sẽ càng ngắn hơn, chắc chắn sẽ không sống lâu bằng khi còn ở trong núi!”