Cố Chi Tang nhíu chặt mày: “Cô đã soi gương hay chưa? Mí mắt dưới của cô đã xanh đen, môi tái nhợt không còn chút máu nào, làn da khô quắt.”
“Đây rõ ràng là triệu chứng khi dương khí bị xói mòn nghiêm trọng và âm khí quá mức cường thịnh. Nếu cô còn ở cùng một chỗ với nó thêm hai ngày nữa thì người nhà cô có thể trực tiếp đến nhặt xác luôn rồi.”
Chị Hình hét lớn: “Lệ Quỷ? Sao Đồng Thu lại trêu chọc vào loại đồ vật này?!”
Cố Chi Tang nói: “Vậy thì phải hỏi bản thân chị Thu rồi. Tôi nhìn con Lệ Quỷ kia thì nó đã có hình thái cao hơn hẳn loại quỷ hồn Áo Trắng, Áo Vàng bình thường.”
“Hồn thể của nó có màu đỏ sẫm như máu, oán khí nồng đậm. Điều đó cho thấy, khi còn sống nó nhất định đã bị chết oan một cách thảm thương, chết không nhắm mắt.”
“Chắc hẳn nó là một vong hồn mới tử vong thôi, tạm thời vẫn chưa dính sát nghiệt. Bởi vì Lệ Quỷ sau khi chết sẽ đi báo thù đầu tiên.”
“Và người nó tìm đến nhất định sẽ là người mà nó oán hận nhất trước khi chết. Nếu chưa trả thù thành công thì nó sẽ không chuyển mục tiêu sang người khác.”
Sau khi chết, linh hồn của con người sẽ quay về địa phủ. Nếu linh hồn đó vẫn còn ở lại trên trần gian thì hồn phách đó sẽ trở thành quỷ.
Quỷ cũng phân chia cấp bậc rõ ràng.
Quỷ Nản Lòng là loại quỷ yếu nhất, cũng là loại phổ biến nhất trong địa phủ.
Tiếp theo là quỷ Áo Trắng, oán khí của nó không cao nên không thể hại được tính mạng của con người, nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta bị xui xẻo một chút.
Những loại quỷ xếp hạng càng lên cao thì càng có sức đe dọa cao hơn. Chúng đa phần là do bị tử vong bất thường, trong lòng vẫn còn oán hận và chấp niệm.
Trong đó, quỷ Áo Đỏ có hồn thể màu đỏ sậm hắc ám kia chính là một loại quỷ có oán khí sâu đậm nhất. Khi còn sống, những con quỷ này đã phải chịu đựng nỗi đau khổ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, chết đi trong sự tuyệt vọng và hận thù.
Trong dân gian thường nói, những người nào khi qua đời mà lại mặc áo đỏ thì sẽ biến thành Lệ Quỷ. Câu nói này thật ra là một quan niệm sai lầm, cái gọi là Lệ Quỷ Áo Đỏ thật ra là nói đến hồn thể của nó có màu đỏ sậm.
Và con Lệ Quỷ nằm ngang trên giường của Vu Đồng Thu mà Cố Chi Tang nhìn thấy chính là một con quỷ có đôi mắt chảy máu đỏ, oán khí đỏ rực.
“Cho nên, lý do khiến nó quấn lấy cô thì chỉ có một lời giải thích thôi. Đó là, nó cho rằng chị Thu đã hại chết nó nên đến đây để đòi mạng.”
Vu Đồng Thu luống cuống tay chân, không ngừng lắc đầu: “Không có, nửa năm nay tôi đều ở trong đoàn làm phim làm việc, không có thời gian để đi hại người nào cả.”
Chị Hình cũng nói với giọng điệu khẳng định: “Người khác thì tôi không biết nhưng Đồng Thu thì chắc chắn không có khả năng làm ra loại chuyện đó.”
Cố Chi Tang cũng không phải đang nghi ngờ Vu Đồng Thu. Từ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau thì cô đã nhìn thấy tướng mạo của người này rồi. Cô ấy là một người rất hiền hòa, không những không phải là người hung ác mà còn đã làm không ít việc tốt.
Nếu không phải như thế thì cô sẽ không đồng ý với lời cầu xin của bà nội Vu Đồng Thu.
Nhưng hôm nay, khi gặp lại thì tướng mạo của cô ấy đã thay đổi khác lạ, xung quanh hơi lộ ra một ít luồng khí đỏ như máu.
Trong lòng Cố Chi Tang đã có suy đoán, nhưng cô vẫn bảo Vu Đồng Thu nhớ lại thật kỹ lưỡng tất cả những chuyện không bình thường đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
“Lúc đầu, tôi chỉ thỉnh thoảng mơ một ít giấc mơ kỳ lạ và chất lượng giấc ngủ buổi tối cũng không được tốt. Sau đó, theo thời gian thì hình ảnh trong giấc mơ càng ngày càng rõ ràng hơn.”
“Tôi đã nhìn thấy một người đàn ông không ngừng nở nụ cười cực kỳ âm u, hiểm độc với mình. Anh ta vẫn luôn đuổi theo tôi ở trong giấc mơ, ánh mắt dường như đang nói rằng {Cô trốn không thoát được đâu}!”
Khuôn mặt của Vu Đồng Thu hiện lên vẻ mệt mỏi, cô nói thêm: “Tôi thật sự rất sợ hãi nên vẫn luôn chạy trốn mãi, không dám dừng lại. Đến ban ngày, khi rời khỏi giường thì tay chân của tôi mỏi rã rời, đầu óc choáng váng, hoàn toàn không thể tập trung tinh thần để học thuộc lời thoại…”
“Người đàn ông à?” Cố Chi Tang nhướng mày.
“Đúng vậy, tuy rằng tôi không nhớ được khuôn mặt của anh ta nhưng tôi xác định chắc chắn đó là một người đàn ông.”
“Vậy thì cô cũng nên biết rằng, con Lệ Quỷ muốn đòi mạng của cô là một cô gái. Tôi chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua nhưng có vẻ như, khi nó tử vong thì còn chưa đến tuổi trưởng thành. Bởi vì bộ quần áo mà nó mặc trên người có vẻ là một bộ đồng phục trong trường học.” Cố Chi Tang thản nhiên nói.
“Học sinh?!” Chị Hình nhíu chặt mày hơn: “Vậy thì càng không thể. Công việc của Đồng Thu vốn dĩ không thể tiếp xúc được với những đứa trẻ còn chưa tốt nghiệp.”
“Hơn nữa, hàng năm, con bé còn quyên góp không ít tiền để xây trường học, mua sách vở cho các đứa trẻ ở vùng núi. Sao con bé có thể hại chết một học sinh được?”