Ba ngày sau, Cố Chi Tang lại đi đến biệt thự ở lưng chừng núi.
Sau khi Hung Trận đã được phá giải thì không khí chuyển động bên trong tòa nhà này cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Lần này, cô đến đây là để siêu độ Cao Lâm và Cao Trì cũng đã sớm chờ ở đây rồi.
“Đại sư Cố, ngài đã tới rồi.”
Cố Chi Tang nhìn ông ấy một cái: “Trạng thái khá tốt đấy, có vẻ vận số của ông đã quay về gần hết rồi.”
Khác hẳn với vẻ mặt đau khổ mấy ngày trước, hôm nay, khuôn mặt của Cao Trì bình thản hơn, hơi thở cũng trầm ổn hơn, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế của một người cầm quyền.
Cố Chi Tang có thể nhìn thấy một vòng khí màu trắng quấn xung quanh người ông ấy.
Đó là bởi vì trước kia, Cao Trì luôn cho rằng cha của ông ấy tạo nghiệp chướng nên mấy năm nay vẫn luôn quyên góp tất cả tiền bạc mà ông ấy kiếm được, cũng làm không ít chuyện tốt.
Hung Trận chưa bị phá nên những Công Đức đó đều bị hút về phía Cao Sóc. Còn bây giờ khi đã phá trận rồi thì tất nhiên mọi thứ sẽ quay trở về cơ thể của ông ấy.
Vẻ mặt của Cao Trì cảm động nói: “Vẫn phải cảm ơn đại sư đã phá trận pháp tà ác đó. Ngài quả thật là thần cơ diệu toán. Đứa con trai duy nhất của Cao Sóc đã làm quá nhiều việc ác, khi trận pháp bị phá thì ngay đêm đó, cảnh sát đã đến bắt anh ta luôn.”
“Cao Sóc cũng vội vàng nhờ cậy quan hệ để tìm cách giúp con mình. Kết quả thì con trai ông ta vừa đi khỏi trại tạm giam đã bị người khác đâm xe vào, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện đấy!”
Ông ấy bây giờ đã bội phục sát đất đối với vị đại sư trẻ tuổi này.
“Lúc trước, trong lòng của tôi có thẹn, nhiều năm qua đã tự nguyện rời khỏi tập đoàn Cao Thức. Nhưng thực tế, di chúc mà ông nội để lại vẫn còn cổ phần của tôi.”
“Lần này, tôi không những sẽ không bỏ qua Cao Sóc mà còn sẽ lấy lại gia nghiệp của ông nội. Bây giờ, tôi đã trở về vị trí trong ban giám đốc rồi.” Cao Trì nói với giọng lạnh lùng.
“Còn vị đại sư phong thủy ở Cảng Thành kia… Đại sư Cố tuyệt đối phải đề phòng ông ta trả thù đấy.”
Nghĩ đến bộ dạng điên cuồng của Cao Sóc thì Cao Trì cũng hơi lo lắng.
Cố Chi Tang gật đầu: “Tôi sẽ chú ý, có mang theo phù Dưỡng Hồn đến không?”
“Có mang đến.” Cao Trì lấy phù Dưỡng Hồn từ trong lòng ngực ra.
Sau đó, hồn phách của Cao Lâm chui ra từ lá bùa, nhìn có vẻ đã ngưng tụ rõ ràng hơn nhiều.
“Đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi, nhưng vẫn còn hơi yếu. Ông đã bị tra tấn trong trận pháp hơn hai mươi năm nên lượng hồn lực đã mất đi cũng không phải chỉ cần bùa chú là có thể bổ sung đủ.”
Cố Chi Tang nói: “Điều quan trọng nhất là cái chết của ông không phải là một cái chết theo tự nhiên, không có xương cốt cũng không có mộ chôn quần áo và di vật. Vì vậy, ông là một con quỷ không có gốc rễ, cũng sẽ không nhận được sự che chở từ tổ tiên.”
“Nếu đi vào Quỷ Môn Quan và ông lại phải chịu tội nữa thì cho dù không bị ác quỷ trong Hỗn Độn xé nát, lúc đầu thai, ông cũng sẽ sinh ra trong một cơ thể yếu đuối, trời sinh yếu ớt lắm bệnh.”
Cao Trì sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Đại sư có cách nào giải quyết chuyện này không? Có cần phải mua pháp khí để bồi bổ gì đó không?”
“Không cần.” Cố Chi Tang lắc đầu: “Để tôi tự mình đi một chuyến, tiễn cha của ông đi xuống Suối Vàng.”
Cha con nhà họ Cao nghe vậy nên cảm động đến rơi nước mắt.
Cố Chi Tang đã sớm dự đoán được tình huống này nên trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị một số đồ vật.
Cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ở sảnh chính, trên bàn có đặt một ngọn nến. Sau khi thắp nến, cô nhỏ hai giọt sáp nến vào trong lòng bàn tay của mình.
Cố Chi Tang nói với hồn phách của Cao Lâm: “Tiếp theo, hồn phách của tôi sẽ rời khỏi thân thể, sẽ tạm thời làm một người Tẩu Âm để dẫn ông xuống Suối Vàng.”
“Tôi dùng Âm Nến đi ở đằng trước để làm Hồn Đăng dẫn đường. Ông chỉ cần nhìn chằm chằm vào ánh nến, cho dù nghe thấy bất cứ âm thanh hay tiếng động gì thì cũng không được trả lời lại. Chỉ cần làm được như thế thì tôi đảm bảo ông sẽ an toàn.”
Cao Lâm khom người cúi chào: “Cảm ơn đại sư Cố.”
Cô lại nói với Cao Trì đang ngồi ở bên cạnh: “Trong lúc linh hồn của tôi rời khỏi cơ thế thì ông phải đảm bảo ngọn nến này sẽ không bị tắt.”
“Nến tắt thì sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi cả, nhưng hồn phách của cha ông quá yếu. Nếu không có Hồn Đăng dẫn đường thì có khả năng lớn ông ấy sẽ bị lạc trong Hỗn Độn.”
“Cái gì?!” Cao Trì bật dậy, lo lắng cọ xát hai lòng bàn tay: “Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.”
“Không cần quá mức căng thẳng, một khi Âm Nến được thắp sáng, chỉ cần không phải cố ý dùng nước hắt vào thì sẽ không bị tắt đâu.”