Tống Đường cũng không biết có phải do bản thân mình hoa mắt hay không. Nhưng khi anh ta nhìn về phía bản đồ kia, dù cách một màn hình nhưng dường như có thể thấy được những quân cờ này thật sự rất giống các ngôi sao trên bầu trời, nhìn qua thì đều có sáng có tối.
Cố Chi Tang rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Tôi đã dùng Nam Cực Thần Thuật để sắp xếp ra bản đồ sao của bạn.”
“Từ đây có thể nhìn thấy, trong thời gian này, bảy ngôi sao ở hướng Nam của bạn đang trong thời kỳ yếu nhất, đặc biệt là hai ngôi sao chính “Quỷ” và “Dực” đã hoàn toàn bị nuốt chửng.”
“Các vì sao ở hướng Nam sẽ hiển thị ra hình ảnh của Chu Tước, nhưng hình ảnh bây giờ là một con chim bị gãy cánh, khó trách kiếp nạn này sẽ khiến bạn bị tàn tật.”
Tuy rằng Tống Đường nghe không hiểu, nhưng vừa nghe thấy hai chữ “Tàn tật” thì anh ta đã cực kỳ khẩn trương, vội vàng hỏi: “Vậy em nên làm gì bây giờ?”
“Cũng rất dễ dàng để sửa chữa chuyện này, ngũ hành của Chu Tước là thuộc hỏa, màu sắc chính là màu đỏ.”
Cố Chi Tang nói: “Sáng mai, bạn cứ tùy tiện tìm một cái gì đó rồi dùng lửa đốt cháy nó, nhớ rõ phải đốt nó trong lòng bàn tay.”
“Trên người phải mặc nhiều quần áo màu đỏ để bổ sung cho hai ngôi sao “Quỷ” và “Dực”. Nói một cách dễ hiểu hơn thì ngày mai, màu đỏ là màu may mắn của bạn.”
“Đúng rồi, ngôi sao Tham Lang trong chòm sao Bắc Đẩu của bạn đặc biệt sáng ngời, thậm chí còn sáng hơn cả ngôi sao chính.”
“Nó tượng trưng cho việc sắp tới bạn sẽ ở đỉnh cao của vận thế, nếu có thể càng khuếch đại lực ảnh hưởng của nó thì bạn sẽ được trợ giúp nhiều hơn…”
Cố Chi Tang vừa nói, vừa dùng điện thoại di động tìm kiếm gì đó. Sau một lúc lâu, cô cười khẽ một tiếng:
“Tìm một số đồ vật có liên quan đến con gấu. Búp bê cũng được, nhãn dán cũng được, tùy bạn. Ngày mai, {Con gấu} chính là con vật may mắn của bạn.”
Lúc này, trên màn hình điện thoại di động của cô đang hiển thị nội dung: [Sao Tham Lang, tức là ngôi sao α trong chòm sao Đại Hùng.]
Kiến thức thiên văn của nước ngoài vẫn có thể dùng để tham khảo được.
Sau khi Chiêm Tinh xong thì mới có Tống Đường ăn mặc lòe loẹt của hôm nay.
Anh ta không chỉ dán mấy hình ảnh con gấu đáng yêu lên người, mà vào buổi sáng, khi đi ngang qua siêu thị, anh ta còn đi vào mua một gói kẹo dẻo to có hình con gấu.
Chẳng bao lâu sau, cuộc thi tuyển chọn đội tuyển tỉnh đã được bắt đầu.
Trên sân, Tống Đường ngạc nhiên phát hiện ra, trạng thái thi đấu của bản thân hôm nay cực kỳ tốt, cảm giác bóng cũng rất chuẩn. Khi nhảy lên ném bóng thì hình như ngay cả gió cũng đang giúp anh ta.
Chỉ trong nửa hiệp một, anh ta đã ghi được vài bàn thắng rồi.
Trên khu vực quan sát, huấn luyện viên chính của đội tuyển tỉnh đã khoanh tròn vào tên của anh ta: “Thằng bé này tuy rằng ăn mặc hơi lòe loẹt nhưng cảm giác bóng vẫn là khá tốt.”
Vào hiệp hai, đội của Tống Đường cũng dẫn đầu khá xa nên anh ta càng thêm hăng hái, tâm trạng cũng nhất thời buông lỏng hơn.
Ngay khi Tống Đường chuẩn bị úp rổ một lần nữa thì một cầu thủ bên đội đối phương đột nhiên xông thẳng đến va chạm vào anh ta.
Theo lý thuyết, cả người đang ở trên không trung như thế thì anh ta hoàn toàn không thể phản ứng được, nhưng Tống Đường lại có thể xoay người nghiêng đi một chút, giảm bớt lực tác động vào.
Sau một lúc trời đất quay cuồng thì anh ta đã ngã xuống mặt đất, các đồng đội và huấn luyện viên đang đứng cạnh trọng tài vội vã kêu dừng lại: “Tống Đường, cậu không sao chứ?!”
“Chân của tớ…” Cảm nhận được sự đau đớn ở bên chân phải, sắc mặt của Tống Đường trắng bệch: “Chân của tớ có phải đã bị gãy xương rồi không?!”
Giờ phút này, anh ta vừa hoảng sợ, lại vừa có chút hối hận, được đồng đội cõng đến phòng y tế.
Sau khi kiểm tra thì mắt cá chân bên phải của anh ta đã sưng phù lên, cũng may bác sĩ nói rằng không bị tổn thương đến xương cốt.
“Cậu khá may mắn đấy, xương cốt không có vấn đề gì, chỉ là bong gân tương đối nghiêm trọng, phải dưỡng thương trong vòng hai tháng thì sẽ không có di chứng gì nữa. Các cậu còn phải làm vận động viên nên khi chơi thể thao phải chú ý một chút đấy!”
Trái tim vốn đang treo lơ lửng của Tống Đường cuối cùng đã được thả lỏng. Trên trán của anh ta tràn đầy mồ hôi do sợ hãi.
Anh ta kéo quần áo lên mặt rồi hung hăng hôn hai cái vào miếng dán hình gấu, sau đó bắt đầu run rẩy gọi điện thoại cho người thân trong nhà.
“Mẹ ơi, con của mẹ thiếu chút nữa là tàn phế rồi…”
Khi anh ta đang kể lể thì số mệnh của anh ta đã yên lặng phát sinh biến hóa. Giữa sống mũi và đôi lông mày của anh ta lặng lẽ tản ra một làn khói màu than chì.