Cho đến một buổi trưa nọ, khi vừa bừng tỉnh khỏi giấc ngủ trưa thì Yến Hồi Sơn cảm thấy như bản thân đã mơ một giấc mộng dài lâu, trong đầu trống vắng rất nhiều.
Anh cảm thấy dường như bản thân đã quên đi rất nhiều chuyện.
Cúi đầu nhìn xuống thì anh thấy trên đùi mình có đặt một bộ sách thẻ tre. Khi cầm lên nhìn thì hàng đầu tiên đập ngay vào mắt anh là nét chữ do chính anh viết:
“Người ta mến mộ, tên là Cố Chi Tang.”
“Trí nhớ đang dần biến mất, cuối cùng bản thân ta sẽ quên đi sư phụ Tiểu Cố hay sao…”
Hơn mười năm sau đó, Yến Hồi Sơn vẫn sống một thân một mình, mở kho thóc cứu trợ nạn đói, lắng nghe dân chúng kêu oan cầu tình.
Đợi đến khi vị huynh trưởng cùng cha cùng mẹ của anh bước lên ngôi hoàng đế thì còn tưởng rằng anh không cưới vợ trong nhiều năm như vậy là sợ liên lụy con gái nhà người ta nên đã lên tiếng an ủi anh:
“Hoàng đệ vốn là hậu duệ quý tộc của hoàng gia, có thân phận vô cùng cao quý, ngoại hình cũng phong lưu tuấn tú, ở trong dân gian cũng có danh tiếng lương thiện. Cho dù có một số chỗ không đẹp nhưng cũng đâu có sao?”
“Chỉ tính riêng những gia đình mà hoàng huynh biết thì trong thành đô này có vài hộ nguyện ý gả vào vương phủ đấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play