Khương Tự ở nhà ngây người mấy ngày, có hơi nhàm chán.

Cô hỏi quản gia Trịnh: “Có nơi nào chơi vui không?”

Quản gia Trịnh suy nghĩ: “Không biết cô chủ có hứng thú với cưỡi ngựa không? Nếu cô chủ không biết thì chúng ta có thể sắp xếp thầy chuyên nghiệp dạy cho cô.”

Mắt Khương Tự sáng lên, cô thích cưỡi ngựa nhất.

Ở thời dân quốc, có một lần cô thấy ngựa phát cuồng trên đường phố, dẫm đạp đả thương người khác, khi đó cô sinh lòng sợ hãi với ngựa.

Nhưng cô không muốn để chuyện đó trở thành bóng ma của mình, càng không muốn có người lợi dụng nhược điểm này để làm chuyện nguy hại tới sinh mạng của mình.

Vì thế, Khương Tự sợ chết buộc mình phải tinh thông cưỡi ngựa. Lúc ở dân quốc, kĩ năng cưỡi ngựa của Khương Tự tuyệt nhất trong nhóm cô chủ, tiểu thư hào môn.

Tới giờ, cô đã yêu cưỡi ngựa.

Lục gia có trại nuôi ngựa, nhưng quản gia nói trại nuôi ngựa gần đây nhất là trại nuôi ngựa của nhà họ Kỳ. Khương Tự suy tư vài giây, quyết định đợi lát nữa đến luôn trại nuôi ngựa của nhà họ Kỳ.

Sau khi Khương Tự tới trại nuôi ngựa, quản gia Trịnh nói: “Cô chủ, tôi quen người phụ trách trại nuôi ngựa này, tôi đi gọi cô ấy tới."

Quản gia Trịnh đúng là quen biết rộng rãi trong giới hào môn, có mạng lưới quan hệ chặt chẽ, có thể nói ông đã làm công việc quản gia này tới mức đỉnh cao rồi.

Ông gọi giám đốc Ôn tới, giới thiệu: “Đây là cô chủ Lục.”

Giám đốc Ôn nhìn Khương Tự, hơi kinh ngạc.

Ở trong ấn tượng của chị ta, cô Lục là tiểu thư được đón từ nông thôn về. Nhưng hiện tại nhìn thấy, cô Lục diễm sắc bức người, cao quý hơn bất cứ ai mà chị ta từng gặp.

Biểu cảm của giám đốc Ôn trở nên nghiêm nghị: “Cô Lục, xin đi theo tôi.”

Chị ta đưa Khương Tự tới phòng thay đồ VIP, nơi này có trang phục cưỡi ngựa cao cấp nhất.

Khương Tự hưng phấn đi vào phòng thay đồ, khi cô nhìn thấy trang phục cưỡi ngựa màu đen treo bên trong và phần bảo vệ ngực thì khuôn mặt xinh đẹp xị xuống, cô khó tin, hỏi:

“Lát nữa tôi phải mặc cái này?”

Cô không thể chịu đựng cảnh bản thân bị xấu đi.

“Quá xấu, tôi không muốn mặc.” Khương Tự quay đầu đi, không vui nói.

Cô suy nghĩ, hỏi: “Không có trang phục cưỡi ngựa màu đỏ sao?”

Giám đốc Ôn kiên nhẫn nói: “Nếu cô cần trang phục cưỡi ngựa màu đỏ thì lần sau chúng tôi có thể định chế cho cô.”

Nói cách khác hiện tại không có? Mặt Khương Tự lại suy sụp.

Cô tưởng tưởng tới việc lát nữa mình phải mặc bộ đồ cưỡi ngựa xấu xí này đi cưỡi ngựa, lập tức uể oải, không có tâm trạng chơi.

Khương Tự rầu rĩ rời khỏi phòng thay đồ, mới vừa đi đến hành lang, cô đã nghe thấy tiếng một người: “Lâm tổng, tôi đi thay đồ cưỡi ngựa trước rồi lập tức ra.”

Giọng nói này hơi quen tai.

Một lát sau, một bóng hình xuất hiện trước mặt Khương Tự, Khương Tự híp mắt.

Ủa, đây không phải Dư Du Du sao?

Dư Du Du cũng không ngờ sẽ lại gặp Khương Tự ở chỗ này.

Vì trở thành người phát ngôn mảng ghim cài áo ngọc lục bảo mới nhất của Châu báu Gaia, cô ta đã cố tình hẹn trùm châu báu Lâm Nãi Văn tới đây cưỡi ngựa.

Con trai của Lâm Nãi Văn học ở Trung học Văn Lễ, mình đến trường mấy lần cũng không gặp được Lâm Nãi Văn, lần này vất vả lắm mới hẹn được chị ta.

Lâm Nãi Văn thích cưỡi ngựa nhất, mà kỹ thuật cưỡi ngựa của Dư Du Du không tồi, cô ta tin chắc mình có thể khiến Lâm Nãi Văn vui vẻ, trở thành người phát ngôn cho Châu báu Gaia, ngay cả bản thảo liên thông cũng chuẩn bị xong rồi.

Hiện tại gặp Khương Tự ở đây, Dư Du Du chợt thay đổi chủ ý.

Khương Tự lớn lên ở nông thôn, không biết cái gì cả, căn bản không lên được mặt bàn.

Nếu mình giả bộ muốn dạy Khương Tự cưỡi ngựa, vậy thì không chỉ giành được hảo cảm từ Lâm Nãi Văn mà còn khiến Khương Tự mang tai mang tiếng ở trong lòng Lâm Nãi Văn, một công đôi việc.

Nghĩ đến đây, Dư Du Du nhìn Khương Tự: “Khéo thật, cô cũng tới trại nuôi ngựa à, có muốn tôi dạy cô cách cưỡi ngựa không?”

Khương Tự là ai, không có ai thấu hiểu lòng người hơn cô.

Liếc mắt một cái cô đã nhìn ra Dư Du Du muốn làm gì. Dư Du Du cho rằng cô không biết cưỡi ngựa muốn dẫm lên cô để tăng hảo cảm trước mặt người khác.

Chơi tâm cơ với cô? Khương Tự lập tức có hứng thú.

Nhưng trên mặt cô vẫn thể hiện sự kiêu căng ngạo mạn: “Đây là trại nuôi ngựa của nhà họ Kỳ, đến lượt cô dạy tôi à?”

Lồng ngực Dư Du Du phát nghẹn, cắn răng nói: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi không tồi.”

“Được rồi, nể tình cô cầu xin tôi học cưỡi ngựa.” Khương Tự kiêu căng phất tay: “Tôi đây đành miễn cưỡng đồng ý cô.”

Dư Du Du: “…”

Nói thêm câu nữa, cô ta sợ tắc nghẽn cơ tim mất. Dư Du Du đi thay trang phục cưỡi ngựa, Khương Tự xoay người, lần nữa quay lại phòng thay đồ, vẻ mặt sung sướng đi thay quần áo.

Giám đốc Ôn thấy Khương Tự đi rồi quay lại, chị ta không khỏi cảm thán, tâm trạng của cô Lục thay đổi nhanh thật.

Khương Tự thay trang phục cưỡi ngựa xong, đi vào trại nuôi ngựa, Du Dư Dư đã dắt một con ngựa đứng ở giữa trại.

Giám đốc Ôn nhắc nhở một câu, lo lắng nói: “Cô Lục, con ngựa cô ta dắt là con có tính tình nóng nảy nhất trong trại ngựa.”

Mắt Khương Tự hơi lạnh xuống.

Dư Du Du muốn cô bị thương nặng đây mà, tâm tư quá ác độc. Con người của cô cực kỳ mang thù, đợi lát nữa sẽ cho Dư Du Du “dễ chịu”.

Khi Khương Tự Xuất hiện, ánh mắt của Lâm Nãi Văn không nhịn được mà nhìn thoáng qua.

Trang phục cưỡi ngựa màu đen được Khương Tự mặc toát lên mấy phần mỹ lệ, tựa như lưu li trong trẻo chìm trong tuyết, trong sáng lại kiều diễm.

Cô không khỏi có chút tò mò, một người như vậy cưỡi ngựa sẽ có phong thái như thế nào?

Khương Tự đứng trước ngựa, lấy làm lạ nói: “Ngựa quá cao.”

Dư Du Du cười lạnh: “Tôi gọi người lấy một cái ghế ngựa tới đây.”

Cô ta đang định sai người khác đi lấy.

Khương Tự hiếm lạ nhìn Dư Du Du, gọi tên thật của cô ta.


“Dư Yến Hồng, cô tự đi lấy đi, sai người khác làm gì?”

Dư Du Du tức giận cắn chặt răng.

Khương Tự gọi cô ta là gì? Cô ta ghét nhất người khác gọi mình là Yến Hồng, chỉ ước gì phủi sách quan hệ với cái tên thật này.

“Tôi tên là Dư Du Du.” Cô ta cắn răng bức từng chữ ra, nhấn mạnh lần nữa.

Khương Tự không để bụng nói: “Biết rồi Dư Yến Hồng, mau lấy ghế ngựa tới đây.”

Dư Du Du: “…”

Cô ta cảm thấy còn tiếp tục như này thì cô ta cách thăng thiên không xa mấy nữa đâu, cô ta muốn nhanh chóng kết thúc tất cả nên đành nhận mệnh đi lấy ghế ngựa.

Khương Tự nhìn bóng dáng của Dư Du Du, cười khẽ một tiếng, không phải muốn cho cô cưỡi con ngựa khó thuần nhất sao? Mới như này mà đã không chịu nổi.

Sau khi lấy ghế ngựa tới, Khương Tự bất mãn nhìn Dư Du Du, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Cô ngồi xổm xuống, đỡ ghế ngựa.”

Đương nhiên Dư Du Du không muốn: “Vì sao?”

Khương Tự nhìn cô ta, không kiên nhẫn nói: “Không phải cô nói muốn dạy tôi cưỡi ngựa sao?”

“Cô không đỡ ghế ngựa…” Khương Tự hừ một tiếng: “Đợi lát nữa tôi ngã thì sao?”

Ngực Du Dư Dư nghẹn, là cô ta mở miệng muốn dạy Khương Tự học cưỡi ngựa trước, bỗng nhiên cô ta hơi hối hận.

“Cô xê ra, tôi không muốn cô dạy.” Khương Tự banh khuôn mặt nhỏ, xoay người muốn rời đi.

Dư Du Du vội vàng lên tiếng: “Chờ một chút.”

Nghĩ tới lát nữa Khương Tự sẽ bị xấu mặt, cô ta nhẫn nhịn, cong lưng, đặt ghế ngựa cạnh con ngựa, đôi tay đỡ lấy ghế ngựa.

Khương Tự mặt không cảm xúc, rũ mắt xuống, Dư Du Du, lúc cô gài bẫy muốn xấu mặt tôi, không nghĩ tới mình cũng sẽ bị người đùa bỡn nhỉ?

Mùi nước hoa trên người Dư Du Du quá nồng, trong không khí toàn mùi nước hoa, mà cô ta lại đứng gần con ngựa quá nên vó ngựa bực bội dẫm dẫm mặt đất.

Khương Tự làm như không có việc gì nói một câu: “Hình như nó không thích cô lắm nha.”

Dư Du Du: “…”

Khương Tự dẫm lên ghế ngựa, cô thuần thục xoay người, tư thái xinh đẹp lưu loát, tạo thành đường cong nhẹ nhàng uyển chuyển trong không khí.

Bởi vì mùi nước hoa của Dư Du Du nên con ngựa đã nổi cáu, ngửa đầu phát ra tiếng hí, vó ngựa nôn nóng đạp trên mặt đất.

Ngay sau đó, ngựa điên cuồng chạy về phía trước.

Cả người Khương Tự bỗng dưng ngả ra sau, mắt thấy như sắp rơi xuống đất.

Dư Du Du đắc ý, cô ta nhìn phía trước không chớp mắt.

Khương Tự bắt bẻ cô ta lâu như vậy rồi, hiện tại cô ta chỉ cần chờ Khương Tự bị ngựa hất mạnh xuống đất, mất mặt trước mọi người.

Nhưng Khương Tự không hề hoảng loạn, bàn tay trắng nhỏ ghì chặt dây cương, chú ngựa hoang dã hí vang, vó ngựa nâng cao, tro bụi bay đầy không khí.

Trong giây phút vó ngựa đáp xuống mặt đất.

Thân thể của Khương Tự nhẹ nhàng cúi thấp, cô đá nhẹ bụng ngựa, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.

“Suỵt, yên lặng nào.”

Chú ngựa táo bạo dịu xuống đầy bất ngờ, nghe lời đi dạo vài bước trên mặt đất.

Giây tiếp theo, Khương Tự giục ngựa phi nhanh về phía trước, vài sợi tóc hỗn loạn tung bay, cọ lên má cô, bên tai là tiếng gió lạnh thấu xương.

Dư Du Du không dám tin mà nhìn cảnh tượng đó, vì sao Khương Tự không ngã xuống đất?

Con ngựa táo bạo kia, lúc này lại giống như con chim cút, mặc cho Khương Tự cưỡi.

Một người lớn lên ở nông thôn, sao thuật cưỡi ngựa lại tinh vi như thế!

Dư Du Du bỗng nhiên nhận ra mình bị Khương Tự lừa! Trước đó Khương Tự còn đồng ý cho mình dạy cô ta cưỡi ngựa, rõ ràng Khương Tự đang chơi mình!

Cô ta phẫn nộ nhìn Khương Tự, móng tay khảm vào lòng bàn tay nhưng lại không có cảm giác.

Lâm Nãi Văn bình tĩnh nhìn Khương Tự, trong đáy mắt hiện lên sự thưởng thức.

Động tác của Khương Tự hiên ngang, xinh đẹp, nhìn là biết từng luyện tập rất nhiều lần. Vừa rồi, lúc ngựa bắt đầu hoảng loạn, người bình thường đều sẽ luống cuống, nhưng cô lại ung dung bình tĩnh.

Ngay cả con ngựa khó thuần cũng bị Khương Tự thuần phục.

Từ trước tới nay Lâm Nãi Văn luôn thích người có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt, chị bắt đầu nổi lên ý muốn kết giao với Khương Tự.

Nhìn Dư Du Du, ánh mắt của Lâm Nãi Văn trở nên lạnh nhạt, sao chị sẽ không đoán ra dụng ý của Dư Du Du chứ?

Nếu Khương Tự không tinh thông cưỡi ngựa thì hiện tại đã rơi vào mưu kế của Dư Du Du rồi, chị khinh thường nhất loại tiểu nhân tính kế sau lưng người khác như Dư Du Du.

Cách đó không xa, Khương Tự dừng lại. Cô ngồi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhìn Dư Du Du.

Dây cương nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay tuyết trắng của cô.

Khương Tự thấy rõ sự căm giận và bất bình trong đáy mắt Dư Du Du, cô hừ nhẹ một tiếng, cô không bị thương, có vẻ Dư Du Du tiếc hận lắm ha.

Cô chợt nảy sinh một ý tưởng, bỗng giục ngựa phi nhanh tới chỗ Dư Du Du.

Ngựa chạy như điên, giống như bị thoát dây cương, Dư Du Du hoảng sợ liên tục lui về sau vài bước.

Con ngựa này điên rồi, ở chỗ Khương Tự thì hiền lành, nhưng đến chỗ cô ta thì đạp nhanh như không muốn sống nữa, ngựa còn phân biệt đối xử!

Ngựa cách Dư Du Du càng lúc càng gần.

Chân cô ta mềm nhũn, sợ tới mức lập tức ngã ngồi trên mặt đất, mất hết hình tượng nhắm mắt lại. Đang lúc cô ta cho rằng nửa cái mạng của mình sắp phải để ở chỗ này, tiếng ngựa phi bỗng nhiên dừng lại, Dư Du Du run rẩy mở mắt ra.

Ngược sáng, Khương Tự ngồi trên lưng ngựa.

Cô lười nhác thưởng thức dây cương, đầu ngón tay uyển chuyển như được tạo từ sứ trắng.

Giọng nói nũng nịu của Khương Tự rơi xuống, cô chớp chớp đôi mắt mèo giảo hoạt: “Biết vì sao ngựa chỉ nghe lời tôi không?”

Cô kiêu căng khoanh cánh tay lại, giọng thanh thúy nói: “Bởi vì tôi đẹp.”

Dư Du Du: “…”

Cô ta hoàn toàn bị khinh bỉ từ trong ra ngoài, cô ta cảm thấy mình đã chết lặng rồi, không còn sức mà phản bác nữa.

Du Dư Dư quá mất mặt, cô ta không dám nhìn Lâm Nãi Văn, trốn chạy rời khỏi trại nuôi ngựa, không muốn nhìn lại một ngày khuất nhục này nữa.

Khương Tự xuống ngựa, Lâm Nãi Văn đi đến trước mặt cô, mặt mang ý cười: “Cô Lục, kỹ thuật cưỡi ngựa của cô rất tuyệt.”

Quản gia Trịnh nhỏ giọng nói thầm với Khương Tự: “Cô chủ, đây là Chủ tịch Lâm của Châu báu Gaia.”


Vừa rồi Khương Tự chú ý tới Dư Du Du cố tình lấy lòng Lâm Nãi Văn, chẳng qua Lâm Nãi Văn chẳng thèm cho Dư Du Du một cái nhìn thôi.

Hai người bọn cô đều ngứa mắt Dư Du Du.

Hơn nữa vị Lâm Nãi Văn này ăn mặc ưu nhã, đối với người vừa xinh đẹp lại vừa hợp tam quan thì trước giờ Khương Tự đều khá khách khí.

Khương Tự chớp mắt: “Chủ tịch Lâm, ngài chăm sóc sức khỏe như thế nào vậy? Khí chất rất tốt.”

Lâm Nãi Văn cũng cười, càng có ấn tượng tốt về Khương Tự, hai người lại nói chuyện vài câu, sau khi thêm Wechat của nhau thì Lâm Nãi Văn rời đi.

Khương Tự còn chưa chơi đủ, cô leo lên ngựa lần nữa, chạy vài vòng.

Lúc Khương Tự vừa tới trại nuôi ngựa thì giám đốc Ôn đã báo ngay cho Kỳ Tầm biết là cô Lục tới đây.

Kỳ Tầm vốn đang làm việc ở gần đây, sau khi xong chuyện thì anh ta nhàn rỗi đến nhàm chán, bèn tới trại nuôi ngựa. Trên đường tới, lái xe còn nhanh hơn trước một chút.

Anh ta buồn bực híp đôi mắt đào hoa.

Mấy ngày nay, Kỳ Tầm cứ cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái, vì sao ngày đó mình lại ma xui quỷ khiến mà mở cửa xe cho Khương Tự?

Có lẽ là bởi Khương Cẩm Nguyệt xuất ngoại, người mình luôn theo đuổi không có ở đây nên trong đầu mới thỉnh thoảng hiện lên bóng hình tùy hứng, nhỏ bé kia.

Huống hồ, tuy rằng Kỳ Tầm phong lưu nhưng lại luôn ga lăng với phái nữ.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh ta thoáng chuyển tốt, ngày đó anh ta mở cửa xe cho Khương Tự cũng chỉ là một hành động bình thường mà thôi.

Hôm nay Kỳ Tầm đi vào trại nuôi ngựa chính là muốn chứng mình, Khương Tự vẫn là cái người khiến người ta chán ghét kia, anh ta sẽ không bao giờ làm ra hành động ngu xuẩn như ngày đó.

Anh ta dừng xe, đi vào trại nuôi ngựa, thân hình mảnh khảnh kia lọt vào đáy mắt anh ta.

Kỳ Tầm đi lên vài bước, nhìn thoáng qua đuôi mắt như hơi hồng của Khương Tự.

Anh hào hứng nghĩ, chẳng lẽ bị ngựa dọa?

Cũng đúng, một người nũng nịu như vậy đúng là khó mà khống chế được con ngựa nóng nảy.

Ý tưởng này vừa hiện lên, Kỳ Tầm đã thấy Khương Tự kéo dây cương, cực kỳ thành thạo giục ngựa chạy về phía trước.

Mặt Kỳ Tầm tê rần, anh ta mím khóe môi.

A, thì ra đuôi mắt cô ấy hồng là bởi vì quá hưng phấn.

Người phụ nữ nhìn qua mềm mại yếu ớt này, dáng vẻ thúc ngựa lại như một nữ vương cao không thể với.

Kỳ Tầm không biết rằng, trong lòng anh ta sự chán ghét Khương Tự đã phai nhạt rất nhiều, thay vào đó là tìm tòi nghiên cứu và vài phần hứng thú nói không nên lời.

Thư ký đứng cạnh đánh giá sắc mặt của Kỳ Tầm, anh ấy đi theo Kỳ Tầm nhiều năm, bạn nữ bên người Kỳ Tầm đổi hết cô này đến cô khác, không có ai lâu dài.

Hay là… giờ Kỳ tổng lại có ý với vị tiểu thư kia?

Thư ký nghiêm túc nói: “Kỳ tổng, nếu ngài muốn theo đuổi vị tiểu thư này thì tôi sẽ giúp ngài đi điều tra thông tin về cô ấy.”

“Theo đuổi cái gì mà theo đuổi?” Đuôi mắt của Kỳ Tầm ngả ngớn nhướng lên, đôi mắt đào hoa khẽ chuyển động, “Vị này chính là cô chủ nhà Lục Lẫm, quý giá lắm.”

Kỳ Tầm tản mạn nói: “Được rồi, qua đó nhìn xem.”

Khương Tự ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, cô thấy Kỳ Tâm đang đi về hướng này.

Sao quỷ đáng ghét này lại tới đây?

Khương Tự lười phản ứng Kỳ Tầm, cô cúi đầu thổi thổi lòng bàn tay.

Vừa rồi lúc cưỡi ngựa, dây cương thít chặt vào làn da của cô có hơi đau, lòng bàn tay trắng như tuyết bị siết tạo thành mấy vệt đỏ.

Da của Khương Tự quá trắng, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng thấy rõ ràng.

Kỳ Tầm dừng bước ở cạnh trại nuôi ngựa, anh ta nhìn chằm chằm tay Khương Tự vài giây, bỗng nhiên nhướng mày cười nói: “Cô Lục có muốn xuống ngựa không?”

Sau đó, bàn tay thon dài của Kỳ Tầm đưa tới, lòng bàn tay ngửa lên trên, đầu ngón tay hướng thẳng về phía Khương Tự.

Ý của anh ta rất rõ ràng, anh ta cố ý đỡ Khương Tự xuống ngựa.

Khương Tự rũ mắt, sau đó, cô buông lỏng dây cương, bàn tay nhỏ nhắn quá mức xinh đẹp kia đáp xuống.

Kỳ Tầm nghiền ngẫm mà cong môi.

Giây tiếp theo, tay Khương Tự giơ thẳng tay về phía Kỳ Tầm… À, quản gia Trịnh đứng cạnh Kỳ Tầm. Cô đặt tay lên bàn tay của quản gia Trịnh, xuống ngựa với vẻ đầy tao nhã.

Kỳ Tầm: “…”

Anh ta ho nhẹ một tiếng, hơi xấu hổ thu tay về.

Khương Tự xuống ngựa, thấy Kỳ Tầm còn đứng không nhúc nhích trước mặt mình, cô nhíu mày.

“Anh đứng ở đây làm gì…” Khương Tự hung dữ, nhưng giọng nói lại yêu kiều: “Chặn đường tôi rồi.”

Tiếng quát nhỏ quen thuộc, cuối cùng cũng khiến Kỳ Tầm nhận ra, vì sao mấy ngày nay anh ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Đã lâu không nghe thấy tiếng răn dạy của Khương Tự, hình như anh ta không quen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play