Khương Tự bị ám sát.

Xuất thân là đại tiểu thư tài phiệt thời dân quốc, cô vừa giàu có vừa xinh đẹp.

Khương Tự từng bị ám sát rất nhiều lần.

Cô đang uống trà ở quán thì bị bắt cóc, lên xe lửa thì suýt bị nổ chết, ngay cả đi một chuyến đến quán cơm cũng có thể bị người ta hạ độc… Trải qua vô số lần bị ám sát, cô chết trong chiếc xe Lincoln bảy chỗ xa hoa.

Khương Tự mở mắt lần nữa, cô tựa vào sô pha, trước mặt là bức tường xa lạ, trang sức lộng lẫy nhưng không hề có gu thẩm mỹ, cô nhíu mày, gu thẩm mỹ của ai mà lại kém như vậy?

Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái.

[Là cô.]

Sao có thể là cô?

Khương Tự là tiểu thư danh giá có gu thẩm mỹ thời thượng nhất Thượng Hải, lần nào cũng có thể tạo ra một xu hướng mới.

Giọng nói kia tự lên tiếng giới thiệu: [Tôi là hệ thống, nơi cô đang ở là thế giới hiện đại. Cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết "Trăm tỷ cưng chiều của sếp tổng".]

Hệ thống nhanh chóng giảng giải về cuộc sống của nữ phụ cùng tên với cô.

Khương Cẩm Nguyệt là nữ chính, Khương Tự là nữ phụ thích so kè.

Khương Cẩm Nguyệt là thiên kim giả lương thiện và thông minh, Khương Tự là thiên kim thật thích làm trời làm đất.

Trong tiểu thuyết, nhà họ Lục và nhà họ Khương có một hôn ước.

Trước khi Khương Tự được tìm về nhà họ Khương, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Khương Cẩm Nguyệt sẽ gả cho người nắm quyền nhà họ Lục là Lục Lẫm.

Nhưng đêm trước đính hôn, một thiên kim thật Khương Tự từ trên trời rơi xuống.

Từ sau khi Khương Tự vào nhà họ Lục giàu có trăm tỉ thì duy trì cuộc hôn nhân có tiếng mà không có miếng với Lục Lẫm. Nhà họ Lục ai cũng thích Khương Cẩm Nguyệt nên đâm ra ghét cô.

Cô làm mình làm mẩy, cứ cách vài ngày lại tổ chức tiệc tùng tụ tập bạn bè, hoa hồng phải được vận chuyển từ nước ngoài bằng máy bay, khi công việc làm ăn của chồng gặp nguy cơ thì còn một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ buộc anh mua hòn đảo cho mình…

Kết hôn được ba tháng, Khương Tự chọc phá ầm ĩ một buổi tiệc của Khương Cẩm Nguyệt. Chồng Lục Lẫm lấy danh nghĩa đi công tác để xuất ngoại, không lâu sau đó, Khương Cẩm Nguyệt cũng bị chọc tức quá mức, phải ra nước ngoài.

Ở nước ngoài, Khương Cẩm Nguyệt gặp gỡ nam chính thật sự, con trai ngoài giá thú của nhà họ Lục – Phó Tế Thần.

Nam chính mang Khương Cẩm Nguyệt về nước, hai người kết hôn, show ân ái, bắt đầu từ lúc đó, Khương Tự và Lục Lẫm chính thức sa vào cảnh bị so sánh để làm nổi bật bọn họ.

Khương Cẩm Nguyệt được ông xã cưng chiều, ai nấy đều cực kỳ hâm mộ.

Khương Tự là chị dâu cả nhà giàu, lớn lên ở nông thôn, mỗi ngày chỉ biết tiêu tiền của chồng. Lục Lẫm- chồng cô chẳng quan tâm khiến cô nhận hết mọi cười nhạo.

Cuối cùng, nam chính chiếm lấy nhà họ Lục trăm tỷ, còn tra tấn Khương Tự cực kỳ ác. Kết cục, cô chết thảm ở đầu đường, không người phúng viếng, chồng cô thì bị còng tay bỏ tù.

Chết?

Nghe cái từ chết này, Khương Tự phiền muộn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Sao mình vừa sống lại đã va phải một kịch bản có kết cục bi thảm vậy?

Khương Tự không muốn chết.

Cô đã chết một lần rồi.

Khương Tự nhíu mi, nói câu đầu tiên: “Tôi không muốn chết.” 
Hệ thống cảm thấy nữ phụ này còn cứu được: [Tôi là hệ thống đổi vận của cô, khi nào giá trị số mệnh đủ một triệu thì cô có thể thay đổi vận mệnh trở thành đối tượng so sánh của cô.]

[Chỉ cần nhân vật số mệnh nảy sinh tình cảm với cô thì bất kể là thích hay ghét, mỗi phần tình cảm đều có thể chuyển hóa thành giá trị số mệnh.]

[Nói một cách đơn giản thì muốn sống có hai lựa chọn, một là cảm hóa bọn họ, hai là tiếp tục tìm đường chết.]

[Đề nghị cô cảm hóa nhân vật số mệnh, thu hoạch sự yêu thích của bọn họ, tôi liệt kê danh sách cho cô…]

Khương Tự vốn thông minh, cô nhanh chóng hiểu được những câu nói kỳ quái này.

Cô phải hao hết tâm tư để làm người khác thích mình?

Nằm mơ.

Kiếp trước, sau nhiều lần lâm vào nguy hiểm, Khương Tự đã hình thành một tính cách.

Cô không biết khi nào mình sẽ chết, cho nên mỗi một giây đều phải nắm giữ trong tay mình.

Nói ngắn gọn, chỉ cần cô còn sống, chắc chắn cô không để mình chịu thiệt.

Nếu ai cũng thích Khương Cẩm Nguyệt thì cứ để cô làm ác đến cùng đi, khiến cho bọn họ hận cô.

Khương Tự ngắt lời hệ thống: “Điều số một không có tính khiêu chiến, tôi chọn hai.”

Không phải đi tìm đường chết sao? Ai chẳng biết.

Khương Tự hỏi hệ thống: “Bọn họ hận tôi thì tôi cũng có thể thu thập giá trị số mệnh, cần gì phải lấy lòng bọn họ?”

Cô bình tĩnh thong dong nói: “Nói đi, nhân vật số mệnh có những ai?”

Nghe cô nói vậy, hệ thống suýt trục trặc, nó nhẫn nại trao đổi.

[Nam chính, nhân vật phản diện Lục Lẫm, người nhà họ Lục, còn có những người quỳ dưới gấu váy của Khương Cẩm Nguyệt… Chồng của cô là boss phản diện, quan hệ giữa cô với anh ta không tốt, còn nhiều lần đắc tội tất cả thành viên nhà họ Lục.]

Lúc này, nội dung tiểu thuyết đã phát triển đến đoạn Khương Tự quậy phá ầm ĩ trong buổi tiệc của Khương Cẩm Nguyệt, chồng cô- Lục Lẫm thì xuất ngoại.

Nói cách khác, Khương Cẩm Nguyệt sẽ nhanh chóng gặp nam chính Phó Tế Thần, Khương Tự phải thay đổi vận mệnh của mình trước khi hai người họ kết hôn.

Khương Tự từ từ đứng lên, thấy lọ thuốc màu trắng trên bàn trà.

Cô chợt hiểu ra, vừa rồi nguyên chủ uống thuốc tự tử nên cô mới xuyên vào thân thể này.

Trong mấy phút ngắn ngủi, Khương Tự đã lên kế hoạch chi tiết cho mình.

1. Đầu tiên phải biến cái nhà này thành kiểu dân quốc mà cô thích.

2. Sống thật tốt, thu thập giá trị số mệnh trên người nhân vật số mệnh. Bọn họ phải thuận theo ý của cô, về phần có thích cô không thì cô mặc kệ.

Khương Tự chả thèm phản ứng lại hệ thống, cô hơi khát: “Người đâu.”

Giọng nói vừa đáng yêu vừa điệu đà vang lên trong phòng: “Tôi đến đây, thưa chủ nhân, tôi là tinh linh Thiên Miêu.”

Giọng nói từ đâu ra vậy?

Khương Tự căng thẳng, sao trong phòng mình lại có một người ẩn náu?

Đời trước, cô từng gặp loại ám sát này rồi, sát thủ mai phục tại phòng khách sạn của cô, may mắn vệ sĩ bảo vệ đúng lúc nên cô mới tránh thoát một kiếp.

Khương Tự nhẹ nhàng gọi: “Người đâu rồi, mang súng ngắn Browning của tôi lên đây.”

Bởi vì thường xuyên gặp nguy hiểm nên ngày thường súng của cô không rời người.

Giọng nói kỳ quái kia lại đáp lại cô.

Tinh linh Thiên Miêu: “Chủ nhân, hiện tại là xã hội pháp chế, mang súng là trái pháp luật.”

Hệ thống thở dài, phổ cập khoa học cho vị đại tiểu thư dân quốc này: [Đây là đồ gia dụng thông minh đa chức năng, được nghiên cứu phát minh để giúp cuộc sống của người trẻ tuổi tiện lợi hơn.]

Sau khi xác định tinh linh Thiên Miêu không có uy hiếp, Khương Tự vỗ vỗ ngực.

Mang súng là trái pháp luật?

Đã bớt được một nhân tố chứa nhiều nguy hiểm tới sự an toàn tính mạng của cô.

Khương Tự rời khỏi sô pha, rót một cốc nước uống trước, sau đó đi đến phòng để quần áo. Trong tủ quần áo của nguyên chủ chỉ có duy nhất một chiếc sườn xám màu hồng cánh sen.

Cô lấy sườn xám ra, ừm, mắt thẩm mỹ tạm được.

Sau khi thay bộ sườn xám này, Khương Tự tiện tay cầm lấy một chiếc áo choàng lông dê màu trắng gạo, khoác bên ngoài.

Cô chậm rãi đi đến trước gương.

Khuôn mặt này rất giống khuôn mặt kiếp trước của cô, Khương Tự hơi vừa lòng.

Đuôi mắt hơi nhếch, ánh mắt cũng trong trẻo. Da trắng như ngọc, tóc đen môi đỏ, đường cong thân thể tuyệt đẹp, không có chỗ nào không đẹp.

Khương Tự trời sinh đã đẹp, cô chỉ cần trang điểm nhẹ, cầm cây son Chanel tô lên môi một lớp hồng nhạt như màu bánh đậu hoa hồng.

Bước đầu tiên để dung nhập vào xã hội hiện đại, tiếp theo sẽ bắt đầu trang trí cái nhà này.

Khương Tự lại gọi một tiếng: “Người đâu.”

Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi đi vào, xem ra là quản gia của căn nhà này.

“Cô chủ có gì căn dặn hay sao ạ?”

Thái độ coi như cung kính, miễn cưỡng qua cửa của Khương Tự.

Khương Tự chỉ vào cái hộp âm thanh nhỏ màu trắng: “Tắt tinh linh Thiên Miêu này đi.”

Quản gia Trịnh run sợ nửa giây, nhưng vẫn không hỏi nhiều, lập tức nghe theo.

“Gọi người vào đây, tôi muốn trang trí nhà một lần nữa.”

Đi xuống lầu, Khương Tự bắt đầu cẩn thận rà quét biệt thự, đi sau cô là một hàng người giúp việc xếp hàng chỉnh tề.

Giọng nói trong trẻo mềm mại ra lệnh, lặp đi lặp lại trong biệt thự ngày hôm nay.

“Đổi ghế dựa, đổi thành sô pha màu xanh lá đậm. Rèm cũng đổi, đổi thành rèm nhung tơ màu xanh lá.”

“Chỗ này để một tấm bình phong màu đen mạ vàng.”

“Đúng rồi, sô pha cũng đổi đi, sô pha phong cách Thượng Hải mềm mại làm bằng gỗ lim cũng đẹp lắm.”

“…”

Người giúp việc phụ trách trang trí nội thất đều nghe theo sự phân công của cô, dưới yêu cầu của Khương Tự, bắt đầu trang trí căn nhà lại một lần nữa.

Động tác trên tay hai người giúp việc không dừng lại, đưa lưng về phía Khương Tự, dùng tiếng Pháp lưu loát khẽ trao đổi với nhau.

(*) Phần in nghiêng là tiếng Pháp.

“Tính khí của cô chủ cũng dữ dội nhỉ?”

“Hôm nay như chuyển thành một người khác vậy, cô ấy còn mặc sườn xám, chẳng lẽ bị đoạt xác à?”

“Biết đâu còn là nữ quỷ dân quốc ha ha ha.”

Từng câu từng chữ đều không rơi rớt, tất cả lọt hết vào tai Khương Tự.

Hai người giúp việc này dám trào phúng nguyên chủ trắng trợn như vậy, một là ỷ vào việc nguyên chủ không nghe hiểu tiếng Pháp, hai là bởi cô không được thương yêu chiều chuộng ở nhà họ Khương và nhà họ Lục.

Ai cũng biết cô chủ nhà họ Lục là cô ba của nhà họ Khương sống ở nông thôn, hai năm trước mới được đón về.


Nguyên nhân trong đó không rõ lắm, nhưng cô chủ Lục thì không che giấu được cái mùi nghèo kiết hủ lậu trên người mình.

Ở trong mắt bọn họ, tuy công việc của mình là người giúp việc nhưng đều tốt nghiệp từ trường cao đẳng bậc cao.

Bọn họ vào nhà họ Lục là vì ngài Lục, người nhà họ Lục là chủ nhân của bọn họ, nhưng dựa vào đâu mà một cô chủ Lục ở nông thôn về dám đòi sai bảo bọn họ?

Hai người giúp việc nói xong thì cười trộm, giọng nói nhẹ nhàng của Khương Tự vang lên sau lưng, cô dùng tiếng Pháp còn tiêu chuẩn hơn bọn họ để hỏi.

“Nói gì thế? Không bằng nói cho tôi nghe cùng đi.”

Người giúp việc khiếp sợ tới mức nhanh chóng quay đầu lại, cô chủ biết tiếng Pháp từ khi nào thế!

Khương Tự xinh đẹp đứng cách đó không xa, tựa như mỹ nhân trời sinh vì sườn xám.

Tay cô tùy ý đặt bên hông, cái lưng ưỡn thật thẳng.

Kiếp trước Khương Tự tốt nghiệp đại học St.John, giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, cô lưu loát bốn ngoại ngữ, biết tiếng Pháp có gì lạ?

Giây tiếp theo, Khương Tự nghiêng đầu cười với bọn họ.

Hai người giúp việc căng thẳng đến co thắt tim, mùa đông mà còn ứa mồ hôi lạnh.

Một người đột nhiên nhạy bén, nghĩ ra phương pháp để cứu vớt công việc lương cao này.

“Cô… chủ, chúng tôi không nghe hiểu… tiếng Trung.”

Cô ta cho rằng mình nghĩ ra chiêu hay, giả ngữ điệu kỳ lạ của người nước ngoài, lắp bắp nói một câu.

Quản gia Trịnh nhíu mi, ông không nhìn nổi nữa.

Rõ ràng là người Trung Quốc chính gốc, còn ở trước mặt cô chủ giả ABC (*) cái gì?

(*)American-born Chinese: người TQ được sinh ra ở Mỹ.

Khương Tự rũ mắt xuống, cười khẽ.

“Nghe không hiểu à…” Khương Tự bắt chéo tay, giọng nói giòn tan mềm mại, còn mang theo ý cười: “Quản gia Trịnh, sa thải hai người không biết nói tiếng Trung này đi.”

Người giúp việc trợn tròn mắt, thốt lên tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn.

“Cô chủ, tôi sai rồi, tôi biết tiếng trung, đừng đuổi tôi đi.”

Khương Tự xoay người bước đi, không nhìn bọn họ lấy một lần.

Biệt thự nhà họ Lục điều động tất cả người giúp việc hoàn thành yêu cầu của Khương Tự trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Khương Tự vừa định quay về phòng nghỉ ngơi thì trùng hợp nghe thấy quản gia Trịnh nhỏ giọng căn dặn người giúp việc.

“Đi sắp xếp đi, lần này cậu út nộp giấy trắng, sau khi cậu út về nhà thì tuyệt đối đừng nhắc đến thành tích trước mặt cậu ấy.”

Khương Tự dựng lỗ tai, cậu út nhà họ Lục, vậy chẳng phải là Lục Tinh Trầm sao?

Nhân vật số mệnh số 1 xuất hiện.

Khương Tự bước tới, bất thình lình lên tiếng: “Làm sao vậy?”

Quản gia Trịnh trước tiên là ngẩn người, sau đó lập tức trả lời chi tiết: “Thưa cô chủ, cậu út nhà mình với cậu út nhà họ Khương đều nộp giấy trắng, cô Cẩm Nguyệt nói muốn an ủi nên dẫn họ đi ăn lẩu, cô chủ xem…”

Khương Tự ngắt lời ông, “Tôi muốn đến trường học một chuyến.”

Khương Cẩm Nguyệt nhất định sẽ tới trường học hỏi han ân cần hai người kia.

Nhưng Khương Tự đến trường không phải vì giúp Lục Tinh Trầm, cô muốn mượn cớ này để châm chọc khiêu khích cậu mấy câu.

Không phải cơ hội kiếm điểm thù hận đã đến rồi sao? Giá trị số mệnh cũng sẽ tăng vọt.

Quản gia Trịnh hơi khựng lại, khiếp sợ nhìn Khương Tự.

Sao cô chủ đột nhiên lại nói muốn đến trường học? Lúc trước cô chủ đâu quan tâm mấy chuyện này.

Chẳng lẽ, cô chủ thật sự nghĩ thông rồi, muốn giành lấy thiện cảm của cậu út, khiến mình trở thành nữ chủ nhân thật sự của nhà họ Lục?

Khương Tự rất kiêu ngạo, không muốn mình xếp sau người khác. Có lẽ Khương Cẩm Nguyệt đang trên đường đến trường học rồi, Khương Tự phải nhanh hơn cô ta.

“Có phương tiện giao thông nào có thể đến trường nhanh nhất?”

“Từ đây đến trường chỉ cần 30 phút, nhưng dùng máy bay trực thăng thì chỉ cần 5 phút.”

Máy bay trực thăng?

Khương Tự chưa bao giờ nghe đến phương tiện giao thông này nên thấy khá mới lạ.

Cô nhanh chóng tiếp thu cách thức đi lại ở thế giới hiện đại, theo bản năng nảy sinh một suy nghĩ trong đầu, tốc độ nhanh như thế liệu có đảm bảo an toàn không?

Khương Tự hỏi: “An toàn không?”

Quản gia Trịnh: “Cực kỳ an toàn ạ.”

5 phút sau.

Khương Tự ngồi trên máy bay trực thăng, thắt chặt dây an toàn, đeo tai nghe chống ồn, cô dựa người vào ghế, nghe thấy tiếng tạp âm khi máy bay trực thăng khởi động.

Thật ồn.

Khương Tự nhíu mày.

Cô cố chịu đựng tạp âm để không làm hỏng chuyến đến trường lần này. Nhân vật số mệnh số 1 Lục Tinh Trầm phải cung cấp giá trị số mệnh cho cô.

**

Trường trung học Văn Lễ, khu cấp ba.

Lục Tinh Trầm mặt không cảm xúc ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cúi đầu chơi điện thoại, cậu biết Khương Cẩm Nguyệt sẽ tới đón mình với Khương Vân Hạo ngay.

Bọn họ và Khương Cẩm Nguyệt có một giao ước ngầm, mỗi lần thi kém thì cô ta sẽ dẫn bọn họ đi ra ngoài thả lỏng, giải tỏa áp lực.

Tới gần thời gian tan học, giáo viên thấy Lục Tinh Trầm kiêu ngạo, nhưng cũng không dám nói cậu câu gì.

Rõ ràng đang trong giờ học, đột nhiên dãy dạy học lại ồn ào náo động.

Trong sự ồn ào náo động đó, một âm thanh ù ù rất to từ xa đến gần.

“Sao bên ngoài ồn thế? Học sinh không học à?”

“Thầy ơi, có một chiếc máy bay trực thăng tới trường chúng ta!”

Lục Tinh Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu cảm thấy chiếc máy bay kia hơi quen mắt.

Hình như máy bay này là của nhà họ Lục, nhưng sao có thể?

Trong tiếng ù ù thật lớn, một chiếc máy bay trực thăng thong thả hạ cánh, dừng giữa hai đường màu đỏ giao nhau trên sân thể dục.

Tất cả các ô cửa sổ ở mỗi phòng học đều chen chúc người, tầm mắt toàn trường tập trung hết ở sân thể dục.

Người xuống khỏi máy bay trước tiên là một vệ sĩ.

Vệ sĩ cung kính khom lưng, đặt một cái ghế nhỏ ở trước cửa khoang, hình như còn có người muốn xuống máy bay.

Một chiếc giày cao gót màu vàng cam nhẹ nhàng đạp lên ghế.

Ngay sau đó, một chiếc sườn xám thêu cánh sen màu hồng đập vào mắt mọi người, đường cong uyển chuyển, dáng người cực kì đẹp.

Ánh mắt của bọn họ dừng trên mặt cô.


Gương mặt kia như được nghệ nhân tạo hình, xinh đẹp tuyệt trần.

Vẻ đẹp của cô không có quy chuẩn, đánh thẳng vào lòng người, chỉ cần liếc một cái là khó có thể quên.

Khương Tự trời sinh nhạy bén, hình như đã nhận ra gì đó.

Chẳng lẽ công cụ người số mệnh của cô xuất hiện rồi?

Cô ngẩng cao đầu, nâng mắt, mang theo vẻ kiêu căng sinh ra đã có, nhẹ nhàng liếc về phía phòng học.

Gió thổi bay mái tóc dài của cô, tựa như tấm lụa màu đen.

Hai người đứng ở xa nhìn nhau.

Lục Tinh Trầm tức khắc lạnh mặt xuống, trong con ngươi tràn ngập sự bực bội.

Khương Tự? Sao lại là cô ta?

------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play