Đăng ký kết hôn và hôn lễ, không thể tổ chức trong cùng một ngày.
Vậy ngày lành tháng tốt đã xem trước đó, là ngày đi đăng ký hay ngày cưới đây?
Giản Ánh An: "Ngày đăng ký."
Tô Nam: "Nói sao thì cũng phải là ngày cưới chứ!"
Giản Ánh An: "Không, phải là ngày đi đăng ký."
Đám cưới có rất nhiều chuyện cần làm, Giản Ánh An và Tần Miên Miên đều không có kinh nghiệm, trước đó hai người nghĩ chỉ làm qua loa thôi, căn bản là không có đầu tư chuẩn bị.
Kết quả chuyện tới trước mắt, mới nhận ra rắc rối ập đến rồi.
Hai người nhìn nhau, ý của Giản Ánh An rất rõ ràng.
Dù sao thì năm ngoái cũng đã quyết định ngày đẹp, trước tiên đi lấy giấy đăng ký kết hôn đã rồi mới tìm thời điểm thích hợp để tổ chức hôn lễ.
Nói ngắn gọn là: Cho tôi vài ngày giải quyết.
Tô Nam: "Thiệp mời cũng đã phát rồi!"
Giản Ánh An bình tĩnh nói: "Cậu nhìn ngày trên đó xem?"
Tô Nam do dự lấy thiệp mời từ trong túi ra, mới phát hiện ngày tháng trên đó Giản Ánh An chỉ viết là dự kiến.
Bởi vì Tô Nam đã biết từ lâu Giản Ánh An dự định sẽ kết hôn vào mùa hè này, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều mà cho rằng, ngày đã định chính là ngày tổ chức hôn lễ.
Kết quả chỉ là dự kiến...
Cô thậm chí còn không đọc thiệp mời.
Tô Nam: "Cậu đúng là cẩn thận."
Giản Ánh An: "Đây gọi là để lại cho mình một đường lui."
Thiệp mời được gửi đi gấp rút, nhưng đám cưới thì không thể qua loa.
Khách sạn đã được đặt trước rồi, bởi vì đã đặt trọn gói nên việc trang trí không cần phải lo lắng nữa. Tuy nhiên, người chủ trì hôn lễ, dàn phù dâu và mấy thứ lặt vặt khác, Giản Ánh An đang tìm cách giải quyết.
Giang An Ngôn: "Có một đài muốn phát sóng trực tiếp hôn lễ của em."
Bởi vì Giản Ánh An đã ký hợp đồng với phòng làm việc của Giang An Ngôn, cho nên lúc người đại diện biết được chuyện này thì Giang An Ngôn cũng biết.
Nàng đã trực tiếp gọi điện hỏi ý cô xem.
Giang An Ngôn thẳng thắn nói: "Em đã không quay phim một năm rồi, cho chị kiếm chút tiền đi."
Giản Ánh An: "Ảnh hậu mà còn thiếu chút tiền đó à?"
Giang An Ngôn: "Thiếu chứ."
Không phải nàng thiếu tiền, mà là nàng cũng muốn đến dự hôn lễ, còn muốn dẫn một đám người theo nữa.
Phát sóng trực tiếp gì đó, chỉ là cái cớ thôi.
Giản Ánh An lại vội vàng gửi đi một xấp thiệp mời, một phần cho các đạo diễn và diễn viên mà cô từng hợp tác trước đây, xem như cho Giang An Ngôn chút mặt mũi, dù sao Giang An Ngôn cũng đã giúp đỡ cô không ít.
Phát sóng trực tiếp thì thôi đi, ban đầu cô cũng không nghĩ sẽ tổ chức lớn như vậy. Hơn nữa, tuy có mời người trong giới giải trí nhưng cũng có không ít người bình thường.
Có thể nhiều người sẽ không muốn xuất hiện trước máy quay.
Sau một ngày bận rộn, Giản Ánh An cởi giày ra rồi đi ngủ.
Tần Miên Miên nắm lấy tay cô: "Cám ơn chị, em cảm thấy rất hạnh phúc."
Giản Ánh An vùi đầu vào gối đầu mềm mại, nghe được lời này, cô thận trọng ngẩng đầu lên: "Thật ra chị còn thấy hạnh phúc hơn."
Có vẻ như Giản Ánh An vẫn chưa mệt.
Chuyện cô gửi thiệp mời đám cưới có hơi rầm rộ, khiến cho những người không nhận được thiệp mời cũng biết đến.
Vợ chồng nhà họ Tần, Tần Văn và Thẩm Cẩn Vu.
Nhà họ Tần phá sản, Tần Văn ly hôn với nhà họ Mục đúng như dự đoán.
Người năm đó coi thường Giản Ánh An, cảm thấy cô bẩn thỉu nên không cho cô chạm vào ghế sofa, giờ đây lại mặc đồ hiệu từ mấy năm trước, trên mặt vẫn duy trì chút kiêu ngạo cuối cùng.
Cô ta vẫn không hiểu tại sao người này lại có thể có được hạnh phúc.
Sao Tần Miên Miên lại bằng lòng từ bỏ sự xa hoa của Tần gia mà đi theo con bé kia chứ.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô ta có những suy nghĩ khác.
Tần Văn: "Anh, đó là con gái ruột của anh đó."
Tần tiên sinh không nói gì.
"Năm xưa anh vì quan tâm đến huyết thống mới đưa nó trở về Tần gia, chẳng phải bây giờ nó nên giúp anh một tay sao?"
Tần tiên sinh cũng cảm thấy có lý.
Tần phu nhân đã ly hôn, quay về nhà mẹ đẻ, tuy cuộc sống của bà không còn tốt như trước nữa nhưng cũng khá hơn hai người này nhiều. Bà vừa biết được chuyện này đã lập tức nghĩ đến hai người kia.
Gả cho Tần gia nhiều năm như vậy, không cần nghĩ cũng biết được tâm tư của họ.
Tần phu nhân không nhận được thiệp mời, cũng không định trơ trẽn mà đến tham dự.
Bà gọi điện cho Tần Hành: "Bảo hai đứa nó cẩn thận một chút."
Tần Hành ấp úng, do dự hồi lâu mới lúng túng đáp: "Dạ."
Giản Ánh An nghe Tần Hành nói xong, không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Dù bận rộn đến đâu cũng không thể hoàn toàn quên mất họ được, nếu cô thật sự đợi họ đến phá hôn lễ thì còn kinh tởm hơn ăn cả chục con ruồi.