"Em biết gì chưa?"
"Dạ?"
"Hailey mang thai rồi đấy."
"..."Tần Miên Miên vừa mới đi học về, trên tay còn đang cầm đồ chuyển phát nhanh thì đã nghe thấy Giản Ánh An ở trong nhà nói.
Nàng đặt đồ chuyển phát nhanh xuống, thay vì nói là ngạc nhiên thì đúng hơn là nàng không muốn nói chuyện. Sau khi thay dép xong, nàng bình tĩnh ôm cái hộp đi đến bàn trà, mở ra.
Bên trong là đồ dùng nhà bếp nàng mới mua, dùng để nấu ăn vào tối nay.
Từ khi Tần gia phá sản thì đã một năm trôi qua.
Lúc mới đầu, những người trong trường biết thân phận của nàng đều thông cảm cho nàng, cho rằng sau này cuộc sống của Tần Miên Miên sẽ gặp không ít khó khăn.
Chuyện vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống, vừa nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu.
Không phải, thật ra thì nàng rất vui.
Tần Miên Miên gấp gọn hộp chuyển phát nhanh, đi vào bếp dưới ánh nhìn của Giản Ánh An.
Không có Tần gia, không có Thẩm Cẩn Vu, ngay cả Giản Ánh An cũng không còn bận rộn như trước nữa, đây quả thực là khởi đầu của một cuộc sống tốt đẹp.
Một năm nay, ngoài việc đến lớp và đến câu lạc bộ Báo chí để hóng chuyện, Tần Miên Miên còn về nhà học nấu ăn, sau đó sống một mình cùng với Giản Ánh An, cuộc sống của nàng trôi qua cũng không quá tệ.
Tần Miên Miên cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình đã tiến bộ.
Vậy mà không nhận được một câu khích lệ nào của Giản Ánh An, thay vào đó là ánh mắt oán giận cùng với tiếng thở dài đầy thất vọng của chị ấy.
Còn tưởng rằng nghe được chuyện gì, không phải là có thai thôi sao? Tần Miên Miên đặt đồ đang cầm trong tay xuống.
Hailey thực sự làm theo lời Giản Ánh An nói, chỉ cần có cơ hội là sẽ đến bên cạnh Thẩm Cẩn Vu, là người cực kỳ tham vọng. Đường đi nước bước trong giai đoạn đó kể ra hơi khó nghe, tóm lại là cô ta đã thành công gả vào hào môn.
Giản Ánh An đi vào trong bếp, từ phía sau ôm lấy eo Tần Miên Miên, nhìn nàng nấu cơm.
Trước kia đều là cô nấu, Giản Ánh An không ngừng động đậy ngón tay: "Em yêu, chị cũng muốn có con, khi nào em mới sinh cho chị một đứa..."
"Chị...!" Tần Miên Miên tay run rẩy.
Giản Ánh An nắm lấy tay nàng, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út và nói: "Sao lại phải vất vả như vậy."
Lúc đầu còn nghĩ đó là ý hay, dự định sẽ kết hôn vào mùa hè nhưng sau này mới biết, quả thực là dày vò.
Phiền muộn.
"..."
Tần Miên Miên không nói gì.
Rất nhanh nàng cũng không nói nên lời, bởi vì Giản Ánh An bắt đầu càn quấy trên người nàng, đôi bàn tay lành lạnh trắng trẻo đó đè nàng xuống, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Tần Miên Miên lắc lư vài cái tượng trưng, vẻ mặt ảo não, sau đó bắt đầu hôn đáp lại.
Giản Ánh An cúi xuống, hôn một cách tùy ý, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, trong miệng thoang thoảng hương vị thanh mát.
Lúc cô vừa định đưa ngón tay xuống, Tần Miên Miên đã đè lại.
"Đừng để lại dấu vết."
"......Ừm."
"Hai ngày nữa là kết hôn rồi."
"Ừm."
...Ừm cái rắm.
Cho nên mới nói là dày vò, bởi vì nếu không phải vướng chuyện kết hôn thì trong bụng Tần Miên Miên đã có con của cô rồi.
Tất nhiên, bây giờ chuyện này là không thể...
Nhưng mà những nỗ lực trong suốt thời gian qua cũng không thể bỏ qua được!
Giản Ánh An sắc mặt trầm xuống, không được để lại dấu vết, còn có thể nói gì nữa!
Cô nhìn Tần Miên Miên cười rộ lên tựa như đã đạt được mục đích, đáng yêu ngây thơ làm sao.
Hai người hiện tại mới năm hai, kết hôn bây giờ cũng khá sớm, nhưng Giản Ánh An lại cảm thấy ngày này đã kéo dài quá lâu rồi. Nói cô nóng vội thì cũng không hẳn.
Tô Nam chờ thiệp mời đã lâu mà mãi chưa nhận được, liền nhịn không nổi tìm tới cửa.
Cô ngạc nhiên: "Nè nói không phải chứ, các cậu không định mời ai đến dự hôn lễ sao?"
Giản Ánh An hỏi lại: "Sao lại phải mời cậu?"
Hai người đều không có người thân (Tần Hành chỉ ký khế ước bán thân, chờ sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đến làm việc cho cô), bạn bè cũng ít, chỉ quen biết vài người, thay vì tổ chức đám cưới thì đi du lịch còn hơn.
Nếu không thì chỉ mời lác đác vài người, còn mất nhiều thời gian hơn.
Tô Nam: "..."
"Cậu có biết bao nhiêu người muốn đến dự hôn lễ của cậu không?"
Giản Ánh An: "Biết chứ."
Người hâm mộ của cô, những người trong trường, miễn cưỡng tính thêm nhân viên công ty, gộp lại không biết phải bao nhiêu bàn mới đủ chỗ.
Nhưng vì hạnh phúc của người khác mà trì hoãn hạnh phúc của chính mình, không đáng.
Tô Nam: "Miên Miên cũng không có ý định làm sao?"
Giản Ánh An: "Hỏi rồi, em ấy muốn đến thành phố J, dự định ở đó một tuần."
Tô Nam: "Hai người các cậu..."
Tô Nam không biết nên nói gì nữa.
Mấy chuyện như hôn lễ còn phải để cô đến hỏi, mà hai người này vẫn còn chưa chuẩn bị.
Tô Nam nghĩ thầm, Giản Ánh An và Tần Miên Miên quả thực là hai sự tồn tại mà cô không thể lý giải được.
Không ngờ họ ở bên nhau.
Không ngờ họ đã ở bên nhau mười mấy năm.
Vất vả lắm mới có thể kết hôn, vậy mà họ còn chưa sẵn sàng tổ chức hôn lễ!
Vậy mấy cái váy cưới mà hai người thử chỉ để chụp cho vui thôi sao, chụp mấy tấm hình là đã mãn nguyện rồi à? Sao không mặc ra để khoe đi?
Cô nhất định phải thuyết phục Giản Ánh An tổ chức hôn lễ mới được!
Tô Nam quen biết Giản Ánh An cũng lâu rồi, từ cấp hai đến đại học, tính ra cũng đã bảy tám năm. Là bạn tốt nhiều năm, chuyện lớn như vậy, cô cũng có quyền lên tiếng.
Tô Nam: "Cậu chọn ngày đẹp chỉ để đăng ký kết hôn thôi à? Thế thì có ý nghĩa gì!"
Giản Ánh An: "Ngày tháng trên giấy đăng ký kết hôn là ghi lại cả đời, không được tính toán sao?"
Tô Nam: "..."
Tô Nam: "Các cậu cũng có thể nhận được rất nhiều lời chúc phúc trong hôn lễ đó."
Giản Ánh An: "Nhận đủ rồi."
Tô Nam: "Nói thật đi."
Lúc này Giản Ánh An mới chậm rãi mở miệng: "Miên Miên không cho tôi để lại dấu trên người em ấy."
Cô muốn để lại ấn ký trên người Tần Miên Miên cho tất cả mọi người đều nhìn thấy. Cô muốn thể hiện, muốn Tần Miên Miên đứng ở vị trí được người người ngước nhìn, nói với mọi người có mặt ở đó rằng người này là của cô, người mà cô phải tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được.
Kiếp trước từng bỏ lỡ, từng phụ lòng, lần này cô muốn bù đắp hết tất cả.
Nghĩ đến thôi là đã cảm thấy phấn khích.
Nhưng Tần Miên Miên lại không muốn bị người ta nhìn thấy dấu trên người, nàng rất dễ ngượng ngùng, cho nên mấy ngày nay đều không cho phép Giản Ánh An làm bậy.
Như vậy sao được.
Giản Ánh An đành phải tìm cách khác, cô dỗ dành Tần Miên Miên rằng ở đó chỉ có vài người, đến lúc đó nhận giấy đăng ký kết hôn xong, ăn một bữa cơm rồi đi hưởng tuần trăng mật, lúc này mới có thể ôm ôm hôn hôn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy có chút thiệt thòi, Giản Ánh An liếm răng trên hàm, nghĩ thầm cậu thuyết phục tôi cũng vô ích, đi mà khuyên Miên Miên đi.
Tô Nam hơi khựng lại.