Tiết trời thu đông, lá vàng úa rơi rụng khắp chốn.
Các thành viên câu lạc bộ Báo chí đi loanh quanh chùa Bạch Vân một hồi, chuẩn bị ra ngoài tập hợp.
Bên ngoài chùa Bạch Vân có một cây cổ thụ trăm tuổi, rất nhiều người đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Có một ông lão tóc bạc đang dựng sạp dưới gốc cây để bói toán, không biết ông đang muốn cướp việc kinh doanh của chùa Bạch Vân, hay vốn là cùng một nhóm người.
Trước sạp cũng có không ít người, rất đông đúc.
Giản Ánh An và Tần Miên Miên đang ngồi phía sau ông lão, Tần Miên Miên nhìn ông lão, bên cạnh là Giản Ánh An đang mỉm cười trông rất vui vẻ.
Cô cầm bùa bình an trong tay, không nỡ cất đi. Bởi vì trong đó có viết là vợ của Giản Ánh An.
Lá cây rơi xuống đầu hai người.
Giản Ánh An như không biết gì, vẫn mỉm cười.
Đây là đại minh tinh sao? Trông thật bình dị, không khác gì những người bình thường. Khác biệt duy nhất chính là quá xinh đẹp.
Hai người họ thoạt nhìn rất xứng đôi.
Chụp bừa một tấm cũng đẹp như ảnh nghệ thuật.
Nghĩ là làm, mọi người đều là người của câu lạc bộ Báo chí, cho nên ai cũng vô thức lấy máy ảnh ra bấm một cái tách.
Tần Miên Miên nhìn thấy họ, giơ tay vẫy chào, nụ cười trên môi trong sáng và thuần khiết.
Có lẽ được vui chơi mấy tiếng đồng hồ, tâm trạng thoải mái nên bọn họ đều không lo lắng khi bị phát hiện, sau đó còn cúi xuống chụp thêm một bức.
Giản Ánh An cũng rất hợp tác, cô nở nụ cười ấm áp tựa như Tần Miên Miên.
Bọn họ không nhịn được nói đùa: "Khi nào chúng tôi được uống rượu mừng đây?"
Giản Ánh An thu hồi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Chắc là sang năm."
Đại sư nói nếu muốn kết hôn vào mùa hè thì chỉ có thể kết hôn vào năm sau.
Cô còn một năm để chuẩn bị, trong lòng Giản Ánh An sốt ruột, nhưng cô cũng nghĩ có thêm thời gian để chuẩn bị sẽ tốt hơn.
Người chụp ảnh ngẩn người: "Xác định rồi sao?"
Cậu chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, cho dù bọn họ có dự định kết hôn thì cũng không có khả năng thật sự mời họ đến uống rượu mừng.
Nhưng Giản Ánh An nói rất nghiêm túc, như thể đã đồng ý rằng sẽ mời họ đến dự tiệc cưới vào năm sau.
Mặc dù băn khoăn, nhưng cậu cũng nhanh chóng nghĩ thông.
"Vậy chúng tôi mỏi mắt mong chờ."
Tần Miên Miên nắm lấy tay Giản Ánh An lắc qua lắc lại, tiếp tục chờ những người khác ra: "Chị chuẩn bị năm sau kết hôn ạ?"
Giản Ánh An cúi đầu hỏi: "Em không muốn sao?"
Tần Miên Miên cong mắt cười: "Đương nhiên là muốn."
***
Dấu hiệu của một công ty sắp phá sản.
Lãnh đạo sẽ phớt lờ những quy định ban đầu, chỉ lo toan tính, không quản lý, sắp xếp công ty, khiến cho công ty phải phụ thuộc vào các công ty khác.
Tập đoàn Tần Thị sắp phá sản.
Ban đầu đó chỉ là phỏng đoán của công chúng, bởi vì tập đoàn Tần Thị đã đầu tư rất nhiều vào trí tuệ nhân tạo, một dự án không nhất thiết phải đạt được kết quả trong thời gian ngắn.
Cùng với sự tham gia của tập đoàn Thẩm Thị.
Nhưng công chúng chỉ có thể suy đoán, là vì dù cho tập đoàn Tần Thị có như thế nào đi chăng nữa thì đó vẫn là một gã khổng lồ có tuổi đời hàng thế kỷ.
Tập đoàn Tần Thị phá sản, chỉ là ý nghĩ bất chợt.
Gần đây tin đồn này càng ngày càng mạnh mẽ, gần như không thể ngăn cản, với đà này thì ngày càng có nhiều người bắt đầu tin vào chuyện đó.
Tập đoàn Tần Thị sắp phá sản.
Quản lý cấp cao lần lượt từ chức, quản lý cấp trung thì hoang mang, dao động, còn nhân viên cấp dưới có thể vẫn ổn, vì dù sao cũng chỉ là làm công ăn lương.
Chính trong bầu không khí này, Tô Nam đã hẹn gặp Giản Ánh An.
Ngoài cửa sổ, mưa phùn lất phất bay, mặt đất ẩm ướt, mang theo cảm giác u buồn như đang đi đến hồi kết.
Giản Ánh An cầm một chiếc dù màu đen bước vào.
Cô đứng ở cửa, rũ nước khỏi dù rồi bỏ vào thùng để dù. Người phục vụ không khỏi reo lên khi nhìn thấy cô: "Giản..."
Giản Ánh An đưa ngón trỏ lên ra hiệu im lặng.
Giản Ánh An thường sẽ dẫn Tần Miên Miên đến những nơi có biện pháp bảo mật rất tốt, người phục vụ cũng sẽ không làm ầm ĩ, hiển nhiên Tô Nam không nghĩ đến chuyện này.
Lý do hẹn gặp ở đây rất có thể là vì nó gần công ty.
Tô Nam nhìn Giản Ánh An đi tới: "Gần đây tôi đang bận làm thủ tục nghỉ học tạm thời."
Giản Ánh An nhanh chóng trả lời: "Vất vả cho cậu rồi!"
Tô Nam: "Không vẽ ra cho tôi một viễn cảnh đầy hứa hẹn sao?"
Giản Ánh An mỉm cười: "Nếu là chuyện này thì tôi chắc chắn không bằng cậu."
Công ty về cơ bản đều là do Tô Nam điều hành, Tô Nam là sinh viên đại học, dù có cố gắng tỏ ra cứng rắn đến đâu cũng khó thuyết phục được dư luận.
Vì vậy Tô Nam dứt khoát tìm một nhóm người trẻ tuổi, thường xuyên vẽ ra một tương lai tốt đẹp cho nhóm người đó.
"Chúng ta đều còn trẻ, tương lai đầy hứa hẹn. Tương lai sẽ thuộc về thế hệ chúng ta."
Giản Ánh An sẽ không vẽ ra một viễn cảnh đẹp cho cô, nhưng viễn cảnh đó đã được bày ra trước mắt.
Tô Nam chặc lưỡi: "Tôi đã bán hết cổ phiếu rồi, nhưng sau đó lại bị hạ giá nên không kiếm được nhiều lợi nhuận như tôi tưởng."
Giản Ánh An chậm rãi nói: "Rất tốt."
Chỉ cần giành được cổ phần của tập đoàn Tần Thị trước, sau đó bán cho những người chưa nắm bắt được cơ hội là có thể kiếm tiền.
Về chuyện sau này giá bị đẩy xuống là do những tin đồn gần đây.
Thấy Tô Nam im lặng, Giản Ánh An nói tiếp: "Lúc đầu chỉ là một vài người đồn đoán, sau đó càng ngày càng nhiều người bàn tán, nhưng tập đoàn Tần Thị vẫn không lên tiếng phản hồi chính thức, thậm chí khi tin đồn đã lan truyền rộng rãi, họ cũng không đứng ra giải thích."
Trong trường hợp này, Tô Nam có thể nhanh chóng ra tay đã là tốt rồi.
Giản Ánh An cũng có chút kinh ngạc, thời gian còn lại để Tô Nam bán tháo cổ phiếu quá ngắn, nói cách khác, tập đoàn Tần Thị sụp đổ...quá nhanh.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, và cũng không muốn biết.
Giản Ánh An chủ động giơ tay trái lên, khoe chiếc nhẫn trên tay.
Tô Nam ban đầu không nói gì, bởi vì cô đang nghĩ đến Tô gia, bây giờ Tô gia so với tập đoàn Tần Thị khá hơn một chút, nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Cha mẹ sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện trao cho cô quyền thừa kế.
Cô chỉ có thể sử dụng biện pháp khác.
Ngay lúc đang cảm thấy chán nản trong lòng, cô bất ngờ nhìn thấy Giản Ánh An khoe nhẫn của mình.
Chiếc nhẫn rất đẹp.
"Hai người kết hôn rồi sao?"
Tô Nam kinh ngạc.
Cô hạ giọng, trong mắt vẫn còn ngạc nhiên.
Nghĩ kỹ lại thì không thấy có gì lạ. Bọn họ học cùng trường cấp hai, sau này vẫn giữ liên lạc chặt chẽ, rốt cuộc cô cũng biết Giản Ánh An thích Tần Miên Miên đến mức nào.
Đó là muốn ra tay, nhưng lại sợ làm vỡ bảo vật.
Bây giờ tập đoàn Tần Thị sắp đóng cửa rồi, thân phận của bọn họ cũng không còn quan trọng nữa.
Kết hôn lúc này cũng thích hợp.
Tô Nam tán thưởng sự linh hoạt của Giản Ánh An: "Nhanh thật!"
Giản Ánh An ho hai tiếng, thực ra so với Mạnh Nhã Nhiên thì cô đã chậm hơn khá nhiều.
Tô Nam không biết Mạnh Nhã Nhiên: "Các cậu vừa mới đủ tuổi kết hôn thôi phải không? Không đúng, đến lúc ra nước ngoài kết hôn thì cũng đủ tuổi rồi."
Nhưng hai người còn đang học đại học, vừa đúng lúc tuổi trẻ.
"Tôi tin là các cậu sẽ có thể bên nhau đến già."
Giản Ánh An: "Cảm ơn lời chúc phúc của cậu, chỉ là đám cưới đã được lên kế hoạch sẽ tổ chức vào năm sau, bây giờ mới đính hôn thôi."
"Tại sao lại không kết hôn luôn đi?"
"Thầy bói nói tốt nhất là mùa hè năm sau."
"...Vậy...cái tên họ Thẩm kia, cậu không lo lắng cậu ta sẽ làm gì sao? Chẳng hạn như phá hỏng chuyện tốt của cậu?"
Tần gia không có thời gian quản hai người này, nhưng Tô Nam lại không tin Thẩm Cẩn Vu sẽ không ra tay.
Trên mặt Giản Ánh An lộ ra nụ cười vui vẻ, tựa như không nghe rõ Tô Nam nói gì, cũng không quan tâm: "Mặc kệ! Cậu ta họ gì cũng không liên quan đến tôi, chứ đừng nói cậu ta định làm gì!"
Tô Nam bực mình.
Yêu đương đúng là có thể khiến con người ta trở nên ngu ngốc!
Cả hai lại trao đổi một lúc về công ty, thiết lập mục tiêu chung rồi mới rời khỏi cửa hàng.
Sau khi rời đi, Giản Ánh An chạy đến cửa hàng váy cưới.
Đừng nói với cô mấy lời vô nghĩa như năm sau mới kết hôn, bây giờ đến cửa hàng váy cưới làm gì? Nhất định phải đặt trước!
Tần Miên Miên đã đợi sẵn ở cửa hàng váy cưới.
Nàng đang xem một cuốn album ảnh dày cộp, có vô số người mẫu mặc những bộ váy cưới xinh đẹp với nhiều kiểu dáng khác nhau, góc dưới bên trái thậm chí còn có tên nhà thiết kế, nếu thích phong cách nào thì có thể liên hệ với nhà thiết kế để đặt trước.
Có vẻ như đã lựa chọn rất lâu rồi, cho nên bây giờ trông nàng hơi uể oải.
Nhìn thấy Giản Ánh An đi vào, hai mắt Tần Miên Miên sáng lên, lấy lại tinh thần: "An An! Chị mau tới đây xem!"
Trong cửa hàng váy cưới không nên gọi người yêu là chị, Giản Ánh An hiểu.
Bây giờ hai người họ đã là vợ sắp cưới rồi.
Tần Miên Miên: "Em chọn được nhiều bộ rồi, chỉ còn chờ chị tới thử thôi!"
Giản Ánh An cùng nàng đi vào phòng thay đồ.
Một cô gái mặc váy cưới đã đẹp, hai cô gái mặc cùng nhau thì còn đẹp hơn gấp bội.
Mạng che mặt trắng thuẩn khiết, tầng tầng lớp lớp ren váy, những viên kim cương lấp lánh trên thắt lưng cùng với ánh sáng chiếu vào, trông hai người xinh đẹp không gì sánh được.
Ngay cả nhân viên còn khen: "Chiếc váy cưới hai quý khách đang mặc này, chỉ cần thay đổi kích cỡ là hoàn hảo rồi."
Giản Ánh An cau mày chặt chẽ, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Cô quay đầu lại.
Tần Miên Miên gọi cô một tiếng: "Mẫu hậu——"
Ký ức của Giản Ánh An quay ngược về chiếc váy xanh xanh vàng vàng đó.
Chiếc váy đầu tiên cô may cho Tần Miên Miên, sau đó không bao giờ may lại nữa...
Khi đó họ đang đứng trên sân khấu, một người mặc váy đen, người còn lại vẻ ngoài thanh tú.
Váy cưới màu trắng rất đẹp.
Nhưng hai người có những hồi ức càng tốt đẹp hơn.
Giản Ánh An khẽ nhếch môi: "Không vội, chúng ta sang năm mới tổ chức hôn lễ."
***
Tần Hành đang đứng dưới lầu chờ Giản Ánh An.
Cậu như đang ngơ ngác, đôi mắt nhìn thẳng vào một góc nào đó, ánh mắt thẫn thờ.
Tập đoàn Tần Thị lại được lên tin tức.
Tàn phu nhân nói đúng, tập đoàn Tần Thị hiện đang lâm vào tình cảnh khó khăn, chỉ còn cách bờ vực phá sản một bước chân.
Không, dù cho có vượt qua cuộc khủng hoảng này thì vẫn sẽ bị tập đoàn Thẩm Thị kiểm soát.
Tần Hành đang hồi tưởng lại chuyện xảy ra khi còn nhỏ.
Cậu là thiếu gia nhà họ Tần, cho dù lúc nhỏ không hiểu chuyện thì vẫn sẽ có một đám người dung túng cậu, cậu làm cái gì cũng đúng.
Hoặc là muốn cái gì thì cũng sẽ có người đổ xô mang đến cho.
Cho nên cậu chướng mắt rất nhiều thứ.
Điều duy nhất muốn có chính là sự chú ý của Tần Miên Miên.
Cậu chưa bao giờ ngờ được người chị gái mà cậu vô cùng yêu quý lại không phải là chị ruột của cậu.
Cậu bắt đầu đổ lỗi cho Giản Ánh An, nếu Giản Ánh An không quay lại thì cậu sẽ không biết chuyện này, cậu vẫn sẽ đi theo Tần Miên Miên, gọi nàng là chị hai.
Giả vờ như có một gia đình hạnh phúc.
Gia đình hạnh phúc.
Nguyên nhân cậu đổ lỗi cho Giản Ánh An quả thực rất buồn cười, trong lòng Tần Hành hiện lên một tia châm chọc.
Thật ra lúc còn nhỏ, vợ chồng nhà họ Tần thường xuyên đưa cậu ra ngoài chơi, khi đó cậu sẽ mua rất nhiều quà tặng cho Tần Miên Miên.
Đúng là rất hạnh phúc.
Còn có thể hạnh phúc thêm một chút.
Chấp nhận Giản Ánh An là một chuyện rất đơn giản, nhưng nhà họ Tần lại không làm được.
Tần Hành biết mình sai, cũng biết vợ chồng nhà họ Tần sai càng thêm sai.
Cậu không có ý định trở về Tần gia nữa!
Nhưng khi biết nhà họ Tần sắp sụp đổ, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, không khỏi thắc mắc, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Như thế có làm khó cậu quá không? Thật sự phải trơ mắt nhìn nhà họ Tần phá sản mà không thể giúp gì được sao?
Cậu biết Giản Ánh An có sản nghiệp riêng, có lẽ còn có rất nhiều tiền, nếu chị ấy chịu giúp đỡ thì kết cục của tập đoàn Tần Thị...có thể sẽ khác.
Nhưng Tần gia không xứng.
Lúc này Tần Hành cảm thấy bản thân như đang ở trong bùn, muốn thoát ra nhưng bên dưới lại có một bàn tay to lớn tóm chặt lấy cậu, nói: "Mi không thể không làm gì."
Cậu họ Tần, là con trai của vợ chồng Tần gia.
Khi còn nhỏ cậu cũng từng hưởng thụ tình yêu và sự quan tâm của họ, dù cho sau này phần tình yêu đó biến chất một cách khó hiểu.
Cậu cũng không biết mình đã đợi bao lâu rồi.
Mãi cho đến khi Giản Ánh An và Tần Miên Miên xách theo túi lớn túi nhỏ đựng đồ đạc bước ra khỏi xe, cậu mới cảm nhận được chân mình tê rần.
Giản Ánh An đi tới định nói: "Ở đây chờ làm gì? Lên lầu đi."
Nhưng cô nhìn sắc mặt của Tần Hành, hiểu ra điều gì đó, gật nhẹ đầu và thu lại lời định nói của mình.
Sau đó bảo Tần Miên Miên lên lầu đợi họ.
Tần Miên Miên ôm túi: "Em không thể nghe cùng sao?"
Giản Ánh An: "Dù sao cũng phải có người nấu cơm, lát nữa chắc là chị không muốn nấu đâu."
Tần Miên Miên mở miệng, sau đó đúng lúc ngậm lại.
Hai người hẳn là nói về chuyện Tần gia.
Bọn họ mới là chị em ruột.
Hiếm khi có thời gian ở chung, thôi thì cứ để hai người ở cùng nhau đi.
Tần Miên Miên bước đi, ngoảnh đầu lại ba lần, miệng lẩm bẩm: "Nhưng mà, em cũng đâu có biết nấu cơm..."
Ánh mắt Tần Hành rơi vào Tần Miên Miên, sau khi bóng dáng nàng biến mất, cậu vẫn nhìn thang máy đi lên từng tầng cho đến khi dừng lại.
Tâm trạng cậu hiện tại thật nặng nề.
Cậu có thể thấy Tần Miên Miên và Giản Ánh An lúc này đều đang rất hạnh phúc.
Cậu đến đây với mục đích như vậy, chính là đang gây rắc rối cho hai người họ.
May là Giản Ánh An đã yêu cầu Tần Miên Miên quay về trước.
Tần Hành không biết nên mở miệng như thế nào.
Giản Ánh An dò hỏi: "Cậu muốn chị giúp nhà họ Tần sao?"
Không cần phải chủ động đưa ra lời cầu xin, nhưng Tần Hành vẫn cảm thấy rất khó chịu, cậu gật đầu.
"Em với chị không giống nhau...Ý em là, em đã hưởng thụ những gì Tần gia mang đến cho em, cho nên em muốn làm chút gì đó trong khả năng của mình."
Ánh mắt Giản Ánh An lạnh lùng, sau đó yếu ớt thở dài.
Nếu người này chỉ là thiếu gia nhà họ Tần, cô sẽ trực tiếp đuổi cậu ta đi. Nhưng người này lại chủ động tới cửa nói muốn rời khỏi Tần gia, còn ngây ngốc gọi chị hai, chị dâu.
Là một đứa em trai khờ khạo.
Cô cau mày: "Chị sẽ không giúp Tần gia."
Tần Hành nhỏ giọng nói: "Em biết."
Giọng điệu của Giản Ánh An không phân biệt được là khen hay chê: "Cậu được nhà họ Tần chăm sóc, muốn trả ơn, là người phân biệt ân oán rõ ràng."
Tần Hành cúi đầu: "Nếu ân oán có thể phân biệt rõ ràng thì đơn giản quá rồi."
Trên đời này rất khó để phân biệt rõ ràng ân oán giữa người với người.
Vợ chồng nhà họ Tần làm hàng đống chuyện ngu xuẩn, gây tổn thương rất lớn cho mấy đứa trẻ, mối hận này đủ để khiến chúng trở thành người bất nghĩa.
Chỉ có người như Tần Hành mới có thể nhớ đến ân.
Tần gia đã sinh ra cậu.
Tần gia đã chăm sóc cậu lớn lên.
Giản Ánh An là được tái sinh.
Còn Tần Miên Miên thì được Giản Ánh An bảo vệ.
Về phần Tần Hành, cậu ở Tần gia vẫn luôn mò mẫm trong bất lực, cậu tự học cách đi, cách chạy...nhưng học cách suy nghĩ lại là một vấn đề nan giải.
Hiện tại, Giản Ánh An không thể đứng nhìn cậu đi đường vòng.
Giản Ánh An chỉ ra một điểm rất rõ ràng: "Chị sẽ không giúp, mà cậu cũng không làm gì được. Nhưng Tần gia ngoài vợ chồng nhà họ Tần, còn có những người khác."
Đừng quên Tần Văn.
Cô ta mới là người hưởng thụ mọi thứ Tần gia mang đến, lợi dụng địa vị của Tần gia để ép gả vào Mục gia. Cho dù Mục gia không thích cô ta thì vẫn còn có Tần gia chống lưng cho.
Nhưng nếu nhà họ Tần không còn nữa thì sao?
Kiếp trước chính là như vậy, sau khi vợ chồng nhà họ Tần bị Giản Ánh An đuổi ra ngoài, Mục gia biết được mối hận giữa Giản Ánh An và nhà họ Tần bèn trực tiếp đuổi Tần Văn về, để Tần Văn khóc lóc thảm thiết, gây rối ở chỗ của cô.
Cái gì cũng không giúp được, chỉ biết hưởng thụ.
Vậy nên Giản Ánh An mới luôn cho rằng Tần Văn chỉ là một bình hoa, thậm chí còn không bằng Tần Hành.
Tần Hành còn đang suy nghĩ nên làm gì.
Giản Ánh An tạm dừng một chút: "Cậu có thể đi tìm Tần Văn."
Nói như vậy, Tần Hành liền biết...Tần gia không đáng được giúp đỡ cỡ nào.
Tần Miên Miên: "Tần Hành không lên ạ?"
Giản Ánh An: "Nó đi tìm người thân rồi."
Tần Miên Miên: "...?"
Đèn trong bếp còn chưa mở.