Cuối tuần đến, bọn họ bắt đầu khởi hành.
Đàn chị Phó Lam đã đến từ rất sớm, không chỉ vậy, cô còn không cho phép ai đến trễ!
Cô nhắn ở trong nhóm: Mấy người đến muộn sẽ để cho Giản Ánh An chờ mấy người, ngẫm lại đi! Chuyện này không phải đáng sợ lắm sao?!
Giản Ánh An đó...
Lúc mới khai giảng, trong trường đã từng có rất nhiều cuộc thảo luận về Giản Ánh An. Đại học S là một trường danh tiếng, tiêu chuẩn tuyển sinh cũng khắt khe nên không có người nổi tiếng nào đăng ký vào trường này. Khi Giản Ánh An đến, mọi người đều bàn tán xôn xao trên các diễn đàn của trường.
Hiếm thấy có một minh tinh, dĩ nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ồn ào xong rồi, mọi người quay lại tập trung vào cuộc sống của chính mình.
Người nổi tiếng thì sao? Người nổi tiếng cũng là con người, hơn nữa bình thường họ bận rộn như vậy, chắc chắn là rất ít khi đến trường. Người thường như mình phụ trách đóng vai phông nền là được.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ.
Tần Miên Miên chính là ngoại lệ đó.
Giản Ánh An vốn có cảm giác xa cách với mọi người, do đó mọi người chỉ muốn trò chuyện cho vui chứ không muốn đi sâu vào những vấn đề cá nhân.
Nhưng Tần Miên Miên chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường của Đại học S, cuộc sống hàng ngày của nàng không khác mấy so với họ, mà Tần Miên Miên và Giản Ánh An lại ở bên nhau.
Cảm thấy mọi thứ có chút vi diệu.
Để Giản Ánh An đợi họ, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Không phải nói Giản Ánh An là người đáng sợ, mà là nói đến những chuyện xảy ra gần đây, mọi người đều coi Giản Ánh An là nhân vật siêu hot, nếu đột nhiên có người nói một câu...
Người của câu lạc bộ Báo chí dám để Giản Ánh An đợi họ!
Nghe có vẻ rất trâu bò, nhưng thực ra là tự tìm đường chết.
Câu lạc bộ Báo chí không có mặt mũi lớn như vậy.
Cho nên câu lạc bộ không những không đến muộn mà còn đến rất sớm!
Giản Ánh An và Tần Miên Miên là người tới cuối cùng. Lúc hai người đến, Giản Ánh An nhìn thấy rất nhiều người đứng đó bèn cúi đầu xem thời gian trên điện thoại, tưởng là mình đến trễ.
Nhưng mà còn cách thời gian xuất phát đến mười phút.
Nhiệt tình như vậy sao?
Giản Ánh An nhướng mày.
Tần Miên Miên dẫn theo người nhà của nàng tới nên đi rất thẳng lưng, nóng lòng muốn nói cho mọi người biết người nhà của nàng chính là Giản Ánh An!
Nàng hất cằm, lộ vẻ kiêu hãnh.
Giản Ánh An giới thiệu bản thân với họ: "Xin chào, em là Giản Ánh An."
"Xin chào."
"Ha ha, chị biết em."
"Không biết em..." Có thời gian để nhận một cuộc phỏng vấn khác không?
Người hỏi câu đó cuối cùng vẫn không hỏi, bây giờ là lúc nên nghỉ ngơi, thư giãn.
Giản Ánh An đợi một lát, nhìn Tần Miên Miên: "Không giới thiệu cho chị làm quen sao?"
Các thành viên của câu lạc bộ Báo chí thế nào?
Tần Miên Miên xấu hổ cúi đầu, nàng cũng mới gia nhập, làm gì quen biết ai.
Tần Miên Miên nhìn Phó Lam, nàng biết người này.
Phó Lam chú ý tới ánh mắt của Tần Miên Miên, thận trọng gật đầu, Tần Miên Miên ngạc nhiên, tưởng rằng chị ấy hiểu được suy nghĩ của mình, sau đó nhìn thấy Phó Lam tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Không phải chứ, chị không giúp em giới thiệu các thành viên khác sao?
Tần Miên Miên căng da đầu chỉ vào Phó Lam: "Đàn chị Phó Lam ạ." Sau đó thì không có sau đó nữa.
Giản Ánh An hiểu rõ: "Mới vào sao?"
Tần Miên Miên gật đầu.
"Nghe nói có thể mang theo người nhà, cho nên em muốn dẫn chị tới đây để chi trả cho hoạt động của họ à?"
"...Sao chị lại biết?"
Giản Ánh An cười nhẹ.
Phó Lam không hiểu ý nàng, nhưng Giản Ánh An thì có.
Giản Ánh An có thể dễ dàng nhìn thấu mọi suy nghĩ của Tần Miên Miên.
Mọi người đã đến đủ rồi, cho nên bắt đầu lên xe xuất phát sớm.
Xe buýt mà chủ nhiệm tìm còn có tài xế và hướng dẫn viên du lịch, sau khi lên xe, hướng dẫn viên hỏi có ai bị say xe không.
Giản Ánh An nghĩ cả cô và Miên Miên đều không bị say xe.
Xe khởi động chưa bao lâu, Tần Miên Miên đã cảm thấy buồn nôn.
Hóa ra không phải không bị say xe, mà là bình thường xe các nàng ngồi đều chạy rất ổn định nên mới không bị chóng mặt. Nhưng đây là lần đầu tiên đi xe buýt, nàng cảm thấy không thoải mái.
Tần Miên Miên lại ngại nói ra, chỉ có thể yếu ớt dựa vào người Giản Ánh An.
Muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Giản Ánh An nhờ hướng dẫn viên du lịch lấy cho cô một cái túi, đặt nó ở chỗ của Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên hỏi: "Chị đưa túi cho em làm gì?"
Giản Ánh An mím môi: "Chị không biết em bị say xe nên không chuẩn bị thuốc say xe."
Tần Miên Miên không hiểu lắm: "Chuyện này có liên quan gì đến túi ạ?"
Chẳng mấy chốc, nàng đã hiểu là có liên quan gì.
Tần Miên Miên ôm túi, khóc không ra nước mắt, nàng thiếu kinh nghiệm sống ở phương diện này, không ngờ rằng say xe lại khó chịu đến mức độ đó, thậm chí không kiểm soát được bản thân.
Nàng nôn ra một túi đầy.
Tần Miên Miên dựa vào vai Giản Ánh An: "Bây giờ chị chắc chắn không muốn hôn em đâu."
Nàng nhấc cái túi ra xa.
Giản Ánh An: "Sao lại nói thế?"
Tần Miên Miên: "Em vừa mới nôn xong..."
Giản Ánh An: "Ha!"
Cô lấy khăn ướt ra, cẩn thận lau môi cho Tần Miên Miên, lúc em ấy đang có vẻ bối rối thì nghiêng đầu hôn em ấy.
Tần Miên Miên: "?!"
Sau khi hôn xong, Giản Ánh An vẫy chiếc khăn ướt trong tay.
"Em vẫn chưa đủ kinh nghiệm sao?"
Tần Miên Miên: Nàng cảm thấy hiện tại đã đủ rồi.
Những người khác trên xe buýt: Hai người có biết mình nổi bật như thế nào trên xe này không? Lúc làm mấy chuyện đó không thể tránh đi sao? Làm họ còn phải giả vờ như không nhìn thấy!
Giản Ánh An ném khăn ướt trên tay xuống.
Cô nghiêng đầu, lại hôn một cái.
"Chị muốn hôn thì hôn, làm gì nghĩ nhiều như vậy."
Tần Miên Miên cảm thấy choáng váng, nàng kéo Giản Ánh An lại muốn hôn thêm mấy cái nữa.
Sau khi xuống xe, Tần Miên Miên bị hôn đến đỏ mặt, nàng không còn cảm thấy yếu ớt như lúc bị say xe nữa mà tràn đầy sinh lực.
Đều là nhờ Giản Ánh An.
Chùa Bạch Vân là một ngôi chùa Đạo giáo cổ.
Những ngày cuối tuần, đường lên núi đông đúc người qua lại.
Tần Miên Miên thở dài: "Đạo quán này nhất định rất linh nghiệm!"
Nhiều người đến như vậy, lại không thấy có bình luận tiêu cực, hẳn là rất linh nghiệm rồi!
Cũng có thể là mọi người chỉ đang tìm kiếm an ủi về mặt tâm lý, cho dù không chuẩn cũng sẽ không để trong lòng...
Phó Lam đứng lên được nửa đường, thở hổn hển: "Mọi người đều đã mềm thành cọng bún rồi, sức chiến đấu cũng chỉ còn một nửa, sao em lại đi giỏi như vậy chứ!"
Tần Miên Miên: "Em thường xuyên luyện tập!"
Giản Ánh An liếc nhìn eo nàng rồi quay đi.
Trong câu lạc bộ có những người không thể leo trèo như Phó Lam, cũng có những người thể lực tốt như Giản Ánh An và Tần Miên Miên.
Người thể lực tốt kéo cọng bún sức chiến đấu bằng năm đi lên, lúc đến đỉnh núi rồi, mọi người đều thở hổn hển.
Đến thắp hương, suýt chút nữa đã phế bản thân luôn.
Chủ nhiệm câu lạc bộ lên tiếng: "Mỗi người đều có mục đích riêng cho nên tự do hoạt động đi, đến giờ thì tập hợp lại!"