Lúc tôi mở mắt ra thì trời đã tối, tôi được thay đồ ngủ và nằm trên giường, trong phòng không bật đèn, cửa để hờ, thấp thoáng có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên của tôi là tìm chiếc áo khoác tôi đã mặc lúc sáng, sờ thấy lá bùa vẫn còn tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
||||| Truyện đề cử:
Đan Đại Chí Tôn |||||
Bức tranh da người vẫn lặng lẽ treo ở đó, tôi bước tới gần nhìn, các mép tranh đã bắt đầu mục nát. Tạ Vị Thanh không lừa tôi, Tống Hoài Xuyên thật sự đang rất nóng lòng muốn giết tôi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động, tôi nhoài người qua khe cửa muốn nhìn lén, nhưng lại bất ngờ đụng trúng Tống Hoài Xuyên đang mở cửa bước vào.
“Ồ”
Tôi nghe giọng anh ta có vẻ chán nản.
Tống Hoài Xuyên mở đèn, hỏi tôi có phải mệt quá không, sáng nay ăn sáng xong lại đi ngủ nữa.
Còn nói lát nữa anh ta sẽ cùng mẹ ra ngoài, kêu tôi tự lo bữa tối.
Gương mặt của anh ta đã trở lại hình dạng bình thường, giọng điệu thân mật thản nhiên như thể chuyện xảy ra lúc sáng chỉ là một cơn ác mộng vậy.
Tôi cười đáp lời anh ta, có lẽ là vậy thật. Sau đó kiễng chân hôn lên khoé môi anh ta.
Dưới ánh đèn, những đường khâu tỉ mỉ trên gương mặt của Tống Hoài Xuyên lộ ra rất rõ ràng. Ngoài ra, dưới sàn còn có một vũng nước vàng từ xác chết tiết ra, nhiễu xuống theo chuyển động cơ thể của anh ta, bên trên còn có một lớp dầu bồng bềnh.
Lúc Tống Hoài Xuyên di chuyển, các khớp xương trên người phát ra tiếng kêu răng rắc, âm thanh ma sát khiến người ta đau răng buốt óc.
Tôi nghe thấy tiếng hai mẹ con lúc này còn chưa đi xa lắm, đang thì thầm với nhau: “Cơ thể này không chịu được lâu nữa đâu.”
“Mau tiễn vợ của con xuống ở cùng Tạ Vị Thanh đi.”
———
Đêm đó, đồng hồ gần điểm 1 giờ 40 phút, Tống Hoài Xuyên và mẹ anh ta vẫn chưa quay về.
Tôi không do dự nữa, châm lửa đốt lá bùa, nhìn nó bùng lên dưới ánh lửa rồi cháy thành tro, sau đó hoà với nước bôi lên người Tạ Vị Thanh.
Tôi không dám thở mạnh, chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Thời gian trôi qua từng chút một theo tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ điện tử, hiện đã là 1 giờ 43 phút.
Thế nhưng căn phòng ngủ vẫn tĩnh lặng như ngoài nghĩa trang, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ve và tiếng ếch nhái kêu trong chung cư vào ban đêm.
Dường như trên thế giới chỉ còn lại một mình tôi, ngước nhìn xa xăm về phía Tạ Vị Thanh đang bị giam trong bức tranh.
Tiếp đó, tôi nghe thấy có tiếng mở khoá cửa.
Tiếng bước chân ngoài cửa, tiếng hỏi thăm lạnh lùng của Tống Hoài Xuyên, tiếng cười kỳ quái của mẹ chồng, tiếng gió lạnh lẽo u ám lần lượt kéo đến tiến sát gần chỗ tôi.
Tôi bò vào tủ quần áo để trốn, ngồi im trong một góc khuất nhất, lừa mình dối người rằng bản thân có thể qua được ải này.
Sau khi cửa phòng bật mở, trong phòng hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
Ngoại trừ mùi xác chết tanh tưởi cứ phảng phất không chịu tản đi, dường như âm thanh ngắn ngủi vang lên ban nãy chỉ là do tôi lầm tưởng.
Tôi khẽ cử động tay chân đang tê rần của mình, do dự có nên bò ra khỏi tủ quần áo và bôi nước bùa thêm lần nữa không.
Thế là tôi bò đến bên cửa tủ, muốn xem thử tình hình trong phòng thông qua khe hở nhưng ngay giây tiếp theo chóp mũi của tôi đã đụng phải thứ thịt mềm nhũn lạnh ngắt.
Là con ngươi của Tống Hoài Xuyên.
Nỗi tuyệt vọng và cảm giác nghẹt thở lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu tôi, bao trùm lấy tôi hoàn toàn.
Không biết Tống Hoài Xuyên đã ở đây quan sát tôi bao lâu rồi, sau khi thấy tôi phát hiện, đống da thịt bầy nhầy sắp rụng của anh ta nhăn nhúm lại tạo thành một nụ cười méo mó, con ngươi đen kịt dường như đã chiếm hết 2/3 đôi mắt, lúc mở miệng giọng anh ta khàn đặc uể oải như vướng phải đàm trong họng.
“Vợ à, anh đợi em rất lâu rồi.”
“Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi.”
Tống Hoài Xuyên kéo tôi ra khỏi tủ quần áo, mẹ chồng lúc này đang đứng bên cạnh bức tranh, bà ta đưa ngón tay chấm một chút vào trong nước bùa rồi đưa lên miệng.
Nhìn thấy tôi bà ta nở một nụ cười nham hiểm, trong đêm tối phẳng lặng như tờ giọng nói đó đặc biệt chói tai: “Bùa là giả, nước làm từ tro của lá bùa giả sao có thể có tác dụng được.”
Tống Hoài Xuyên quẳng tôi xuống đất, mũi dao lạnh lẽo trượt từ cằm đến gáy tôi, lúc chạm đến chỗ bụng dưới của tôi, anh ta nhẹ nhàng lấy mũi dao rạch một đường chảy máu, dường như đã nghĩ ra cách làm thế nào để “xử” tôi rồi.
Mẹ chồng vẫn còn đứng cách đó không xa, con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng chân vẫn đứng yên bất động như thể mọc rễ.
Dường như Tống Hoài Xuyên đã bị mê hoặc bởi mùi tanh của máu, anh ta dừng huơ con dao trong tay, vẻ mặt si mê quỳ xuống sàn liếm vết thương ở gần rốn của tôi, đầu lưỡi nhớp nháp không ngừng cọ sát dưới bụng tôi.
Chính là lúc này, chạy!
Tôi giơ chân đá Tống Hoài Xuyên văng ra, ôm bức tranh mỹ nhân lao về phía cửa.
Ra cửa, xuống lầu, báo cảnh sát. Trong đầu của tôi chỉ có bảy chữ này.
Chỉ cần ra khỏi toà nhà, tôi có thể thoát chết.
Cửa chính không khoá, tôi trốn thoát thuận lợi đến bất ngờ.
Hành lang vắng lặng, chỉ có đèn ở cửa thoát hiểm đang phát ra ánh sáng xanh mờ ảo. Tôi không dám đợi thang máy, xoay người chạy xuống lối cầu thang.
Khuôn mặt của Tạ Vị Thanh dán chặt vào lồng ngực tôi. Còn nửa tiếng nữa mới đến ba giờ sáng, cô ấy có thể cử động và nói chuyện giúp tôi phá vỡ thế bế tắc này.
Còn ba bậc thang cuối cùng, tôi lao một bước thẳng xuống dưới, không kịp thắng lại, thiếu chút nữa thì đâm vào tường.
Tiếc thay cơn đau trong dự đoán của tôi không xảy đến, chào đón tôi là một cái ôm ngập tràn mùi xác chết.
Tôi đã lao vào vòng tay của Tống Hoài Xuyên.
Tròng mắt anh ta chầm chậm chuyển động theo hướng nhìn xuống, nhìn tôi cười như thể mèo vờn chuột: “Quan tài âm đóng nắp, vợ à, em đã nằm trong quan tài làm cô dâu ma của anh hai tháng rồi, không thoát được nữa đâu.”
Tôi sợ hãi quay nhìn xung quanh, nhưng lại phát hiện ra bốn bề đều đang được trang trí theo phong cách của phòng tân hôn, thậm chí mẹ của Tống Hoài Xuyên vẫn còn đứng ở cách đó không xa. Ngoại trừ bức tranh vẫn đang nằm trong lòng tôi ra, tất cả đều không có gì thay đổi.
Đầu óc hỗn loạn của tôi bắt đầu râm ran, tôi cố gắng tìm một tia sáng le lói trong mảng tối mịt mờ này.
Bức tranh…chỉ có bức tranh thật sự đã thay đổi vị trí.
Tại sao mẹ chồng vẫn mãi đứng cạnh bức tranh không di chuyển?
Tại sao Tống Hoài Xuyên lại để ý đến việc bức tranh được treo ở đâu như vậy?
Tôi ngẩng phắt đầu dậy, bí mật nằm ở chỗ bức tường nơi bức tranh được treo lên.
Tôi lùi về sau không một tiếng động, sau đó chớp lấy thời cờ âm thầm lao đến chỗ bức tường kia.
Đúng như dự đoán, bức tường là một cánh cửa bí mật được nguỵ trang thành, cửa bị tôi đẩy ra, ngay sau đó tôi rơi vào trong một không gian chật hẹp mà mình chưa từng thấy qua bao giờ.
So với phòng tân hôn của tôi và Tống Hoài Xuyên, nơi đây càng giống “quan tài âm” hơn.
Nhỏ hẹp, tối tăm và ẩm ướt. Sau khi ngã vào, cơ thể tôi vừa hay lắp đầy khe hở bên trong, muốn lật người cũng rất khó khăn.
Không biết nguyên lý hoạt động của thiết kế này là gì, tôi vừa bước vào thì cánh cửa bí mật đã tự động đóng lại, mẹ con của Tống Hoài Xuyên bị chặn ở bên ngoài.
Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên không ngừng, kèm theo đó là chất giọng the thé và quỷ dị của mẹ chồng: “Trời sáng rồi, da người gặp ánh mặt trời sẽ bị nắng nóng thiêu đốt, muốn lột da cô ta thì không còn kịp nữa.”
Ván cửa mỏng manh lung lay sắp đổ, tôi không dám dừng lại dù chỉ là một khắc, trong không gian tối tăm, tôi cố gắng lần mò tìm kiếm từng chút một.
Chuyện bùa chú liên quan đến việc Tạ Vị Thanh có thể sống lại, cô ấy sẽ không lừa tôi. Tôi chưa từng thấy lá bùa xuất hiện trong phòng tân hôn, vậy thì nơi duy nhất cất giấu nó chỉ có thể là tầng hầm bí mật này thôi.
Cửa bị nứt ra một lỗ lớn, Tống Hoài Xuyên duỗi đôi tay gầy guộc của mình vào, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi móng tay của anh ta đã dài ra gần bằng một ngón tay, suýt chút nữa đã có thể bấu vào đùi tôi.
Tôi cuộn người bò vào nơi sâu nhất trong phòng, cuối cùng ở chân tường tôi sờ thấy một chỗ nhô hẳn lên.
Tôi dùng hết sức đập nó vỡ ra, lá bùa thật cuối cùng đã lộ diện rồi.
Tôi cố gắng lấy bật lửa trong túi áo khoác châm lửa đốt lá bùa thành tro.
Không tìm thấy nước tinh khiết, thế nhưng dưới chân tôi lại có một bát máu chó chưa dùng hết và mấy cây nến vụn.
Tôi cuống quýt lấy máu và tro từ lá bùa trộn lẫn với nhau rồi bôi lên bức tranh, ngay cả phần góc tranh đã mục nát tôi cũng không bỏ qua.
Khoảnh khắc cửa căn hầm bị phá vỡ hoàn toàn, người phụ nữ trong tranh cũng từ từ bò ra.
(Còn tiếp)