[Reng reng]

Ba giờ sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ reo lên.

Tống Hoài Xuyên bị tôi bỏ thuốc an thần vào trong sữa uống trước khi ngủ, hiện giờ anh đang ngủ rất ngon lành.

Tôi xuống giường, lặng lẽ đi vòng qua chỗ bức tranh, đối diện với đôi mắt của người phụ nữ trong tranh.

Quả nhiên, người phụ nữ đó bắt đầu cử động giống hệt hôm qua, cô ta nhìn chằm chằm vào tôi không rời mắt, lưỡi cô ta chậm rãi liếm lên cánh môi đỏ tươi, tôi thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh nồng xộc lên mũi mình quyện với mùi hôi phát ra từ thi thể Tống Hoài Xuyên đang nằm trên giường, thứ đó bắt đầu bốc mùi trong căn phòng kín, bí bách đến mức khiến tôi không thở nổi.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng cười quỷ dị phát ra từ miệng cô ta.

“Cô sắp chết rồi, còn ba ngày nữa, quan tài âm đậy kín nắp, thi thể sẽ được ngâm trong dầu xác, cô cũng đợi tới lượt da mình bị lột ra làm thành tranh vẽ đi.” Giọng nói sắc lạnh của người phụ nữ đó xé toạc màn đêm, giống như ngàn vạn mũi kim đâm vào não tôi, đau đến mức ngay cả đứng cũng khiến tôi cảm thấy khó khăn.

“Cô đang doạ tôi.” Tôi chống tay lên tường thở hổn hển, cố gắng tìm lại giọng của mình trong nỗi sợ hãi cực điểm.

“Rõ ràng hôm qua cô đã nói có thể lấy mạng đổi mạng, cô chết thay Tống Hoài Xuyên có đúng không? Anh ta chết rồi cô có thể ra ngoài mà.”

Người phụ nữ nghe thấy lời này của tôi thì lập tức im bặt không cười nữa, sự tức giận trong đáy mắt cô ta bắt đầu dâng trào, cô ta nhìn tôi chằm chằm, mặt đối mặt im lặng.

“Cô có thể giết hắn ư?” Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trong bức tranh lộ ra nét trắng bệch quỷ dị, đôi môi đỏ như máu bắt đầu mấp máy: “Cô thật sự có thể giết hắn sao?”

“Có thể.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta một cách kiên định: “Cô cố tình chọn lúc tôi thức dậy vào ban đêm thu hút sự chú ý của tôi, không phải là muốn tôi giết anh ta sao?”

“Thế nhưng trước khi tôi ra tay, cô phải kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Sao tôi và cô lại trông giống nhau đến vậy? Cái gì là quan tài âm đậy kín nắp? Tại sao cô lại bị lột da làm mỹ nhân trong tranh?”

Cứ thế tôi ngồi bệt dưới đất, ẩn nấp trong bóng tối, nhìn người phụ nữ trong tranh xé rách một lớp da người của Tống Hoài Xuyên ra, nghe cô kể về chuyện anh đã mục rữa, người đầy dồi bọ thế nào suốt tám năm qua.

Người trong tranh tên là Tạ Vị Thanh, là chị gái hàng xóm của Tống Hoài Xuyên, lớn hơn anh ba tuổi.

Từ nhỏ Tạ Vị Thanh đã xem Tống Hoài Xuyên như em trai ruột của mình, việc gì cũng chiều theo ý anh, nhưng không ngờ điều này đã âm thầm khiến Tống Hoài Xuyên nảy sinh tình yêu tham lam và bệnh hoạn với cô.

Tối hôm Tạ Vị Thanh thi đại học xong, Tống Hoài Xuyên đang định sẽ tỏ tình với cô nhưng lại vô tình bắt gặp cô và bạn trai đang ôm hôn nhau trong một con hẻm nhỏ.

Tống Hoài Xuyên không cách nào chấp nhận được “sự thật” người mà trong lòng mình đã sớm xác định là bạn gái lại đang nhào vào vòng tay cùa một kẻ khác, anh ta nổi điên lấy con dao gấp mang theo bên mình muốn khiêu khích bạn trai của Tạ Vị Thanh.

Người bạn trai đó đột nhiên bị ép đánh nhau rồi bị đâm trúng, sau đó phải đưa vào bệnh viện cấp cứu và trở thành người thực vật suốt tám năm nay vẫn chưa tỉnh lại.

Còn Tống Hoài Xuyên lại tức giận đến mức vô tình làm chính mình bị thương, một dao đâm xuyên qua cổ họng.

Đêm đó, máu tươi nhuộm đỏ cả con hẻm nhỏ, mọi thứ đập vào mắt đều mang một màu đỏ đến chói mắt. Trong đêm mùa hè đó, Tạ Vị Thanh đón sinh nhật mười tám tuổi nhưng tất cả còn đọng lại chỉ là máu và cái chết, không chịu nổi kích động cô đã ngất xỉu ngay bên đường.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện bản thân mình bị nhốt dưới tầng hầm. Bố mẹ của Tống Hoài Xuyên đã chi một số tiền lớn mời đạo sĩ đến, nhờ ông ta giúp đổi mạng.

Đó là lấy mạng của Tạ Vị Thanh đổi lấy mạng của kẻ lẽ ra nên chết - Tống Hoài Xuyên.

Phong thuỷ dưới tầng hầm được bố trí thành quan tài âm, trong ba ngày không cho phép bất cứ ai ra vào, chỉ để lại một mình cô, không cho ăn uống, ép cô phải ngâm trong dầu xác.

Đợi đến khi Tạ Vị Thanh chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, họ bèn lột da cô làm thành người đẹp trong tranh, lấy chu sa và máu chó bôi lên môi và móng, lấy da người khảm vào trong khung tranh.

Bức tranh này nhiều lắm chỉ có thể tồn tại trong tám năm mà không bị mục rữa, nó cũng có thể bảo vệ thi thể Tống Hoài Xuyên nguyên vẹn trong tám năm.

Đêm đó Tống Hoài Xuyên cứ rề rà mãi không quay về là vì đến đạo quán để lấy bức tranh này, vẻ lo lắng sốt ruột của mẹ chồng tôi cũng không phải là giả vờ. Bà ta đang lo lắng nếu như Tống Hoài Xuyên không thể về kịp để tham dự hôn lễ của chúng tôi, vậy thì việc lấy tôi xem như không còn ý nghĩa gì nữa.

Dù sao thì việc tìm một kẻ chết thay vừa giống Tạ Vị Thanh về ngoại hình lẫn số mệnh như tôi, thế gian rất khó có được người thứ hai.

Hơn nữa, kết âm hôn vào ngày âm khí nặng nhất trong năm mới là thứ bổ dưỡng nhất nuôi dưỡng thi thể của Tống Hoài Xuyên.

“Thứ nổi trên da của cô, không phải chỉ bởi tiếp xúc thân mật với Tống Hoài Xuyên mới có. Mà bởi vì anh ta đã cho dầu xác vào tất cả các sản phẩm chăm sóc da mà cô đang sử dụng và dưỡng nó ít nhất đã ba năm rồi.”

Quả thật bắt đầu từ ba năm trước Tống Hoài Xuyên đã phụ trách lo toàn bộ sản phẩm chăm sóc da và trang điểm cho tôi. Anh ta nói những thứ này nên để cho bạn trai mua, mỗi lần trước khi tôi sắp dùng hết anh ta sẽ nhanh nhảu mua cho tôi một cái mới, đến tận bây giờ việc này vẫn chưa từng dừng lại.”

“Còn có dầu bình thường cô dùng để nấu ăn, cũng có thứ đó bên trong.”

Nghĩ tới mấy thùng dầu lớn màu đục được đặt trong nhà bếp, tôi không nhịn được mà khuỵ xuống sàn nôn khan.

“Ngày kia là sinh nhật của Tống Hoài Xuyên, thời cơ tốt nhất để lấy mạng lột da hắn ta.”

“1 giờ 40 phút sáng ngày mai, lấy lá bùa cất trong tủ bảo hiểm ở phòng làm việc của hắn đốt thành tro, hoà với nước bôi lên bức tranh, tôi có thể ra ngoài giúp cô.”

Giọng của Tạ Vị Thanh càng lúc càng gấp gáp, thấp đến mức gần như không thể nghe thấy. Tôi vẫn chưa bình tĩnh lại sau sự thật đáng sợ như thế, đang định hỏi thêm cô ấy vài điều, nhưng lại nghe thấy phía sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lẽo của đàn ông.

“Em yêu, em ngồi dưới đất làm gì thế?”

Tôi cứng đờ người quay đầu nhìn lại, chẳng biết Tống Hoài Xuyên đã tỉnh giấc từ lúc nào, đang ngồi trên giường nở nụ cười nham hiểm nhìn tôi.

“Không cẩn thận bị té ngã mà thôi.”

Chân tôi mềm nhũn trèo lên giường, ngay giây tiếp theo Tống Hoài Xuyên lại dán chặt lên người tôi, mang theo hơi lạnh và mùi tanh hôi loáng thoáng tràn vào khoang mũi: “Vợ à, không cho phép em….rời xa anh.”

Tôi “ừm” một tiếng, vờ như vô ý nhắc: “Mai em đem giấy chứng nhận bất động sản đến ngân hàng sao kê, anh thức dậy thì mở két bảo hiểm sẵn nhé.”

Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.

Bàn tay của Tống Hoài Xuyên đang đặt trên eo tôi từ từ siết chặt, như muốn siết gãy eo của tôi vậy.

Sau đó anh ta kéo tôi lại ôm vào lòng, mặt kề sát mặt, mũi chạm mũi, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm vào tôi đánh giá.

Không biết đã qua bao lâu, anh ta mới nở nụ cười quỷ dị nói: “Ừm…được thôi.”

“Khuya rồi, mai hãy nói tiếp, mau ngủ đi.”

Tôi nhắm mắt lại theo lời anh ta, nhưng lại âm thầm nhéo đùi mình, không dám ngủ thật.

Thế nhưng dù đã nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tham lam của Tống Hoài Xuyên đang thay cơ thể anh ta liếm láp một lượt trên cơ thể tôi.

Hệt như lúc anh ta nhìn ngắm bức tranh đó vậy.

———

Nửa đêm, tôi vẫn còn đang chìm sâu vào giấc ngủ, tôi mơ thấy Tống Hoài Xuyên tặng hoa cho mình, trong nhuỵ hoa dòi bọ bò chi chít, tôi sợ hãi cầu cứu anh ta, nhưng lại phát hiện ra đống dòi bọ này đang từ trong hốc mắt anh ta ngọ nguậy trồi ra ngoài.

Anh ta tiến lại chỗ tôi mỗi lúc một gần, con ngươi lồi ra rơi xuống bị anh ta giẫm lên, mắt cá chân của tôi dính đầy thứ nước nhày nhụa lạnh ngắt.

“Vợ à, em đẹp hệt như chị Vị Thanh vậy, anh nhất định phải lột hết da của em ra mới được.”

“Vợ à, dậy đi, ăn sáng thôi nào.”

Giọng của Tống Hoài Xuyên trong mơ và hiện tại cùng lúc vang lên, kéo tôi trở về thực tại.

Lúc tôi mở mắt ra, thứ đập vào mắt chính là khuôn mặt của Tống Hoài Xuyên.

Mặt anh ta đã bắt đầu thối rữa, phần thịt ở bên vành mắt đã lắc lư sắp rơi ra, cùng lúc anh ta mỉm cười, phần thịt ấy rơi xuống ngay chóp mũi của tôi.

Phần thịt dư ấy không có máu, đen sì, giống như đã từng bị sâu mọt ăn vậy.

Dường như anh ta không nhìn thấy, tôi cũng thản nhiên hất miếng thịt thối ấy xuống đất, rồi bước ra phòng khách cùng anh ta.

Nghĩ đến chuyện của mấy ngày nay tôi không có tâm trạng ăn uống, nhai rất chậm. Tống Hoài Xuyên đã ăn xong, nói là phải đi lấy giầy tờ nhà.

Tôi vội buông đũa xuống, theo anh ta đến phòng làm việc.

Lúc tôi đến thì đã chậm mất một bước, Tống Hoài Xuyên đã mở cửa tủ rồi. Tôi không nhìn thấy mật mã, chỉ có thể chòm người tới trước cùng anh ta lục lọi trong két sắt. Tôi muốn nhân cơ hội này tìm ra lá bùa.

Vừa hay lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Tống Hoài Xuyên đi ra mở cửa, tôi cũng kịp nhìn thấy một góc nhỏ màu vàng loé sáng bên góc trong cùng của két sắt.

Khi Tống Hoài Xuyên dẫn mẹ anh ta vào phòng làm việc, cũng là lúc tôi vừa nhét lá bùa vào túi.

Hôm qua khi Tạ Vị Thanh kể chuyện cũ cho tôi nghe, có nhắc tới bố mẹ Tống Hoài Xuyên đều là đồng phạm.

Vậy nên, tôi vô thức lùi lại mấy bước, khi mẹ chồng đưa tay ra muốn kéo tay tôi vừa vặn chỉ nắm được chút không khí.

Nụ cười trên mặt bà ta lập tức trở nên cứng đờ, tròng mắt đã hơi mờ đục nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, sau đó bà lại cố ép mình nở một nụ cười quái dị, kéo dài đến tận mang tai.

“Buổi sáng mới ăn có một nửa đã ngừng làm sao được chứ. Đi, mẹ làm ít đồ để con bồi bổ sức khoẻ đây này.”

Cánh tay còn gầy guộc hơn cả Tống Hoài Xuyên nắm chặt lấy tôi, lúc bà kéo tôi đi móng tay bà cắm chặt vào da thịt tôi.

Tôi bị buộc phải ngồi vào chỗ, nhìn bà ta bưng lên đĩa thịt có màu sắc quái dị, dưới ánh đèn loé lên một màu đỏ tươi.

“Ăn đi, sáng sớm mẹ đã đặc biệt đi đến một ngôi làng ở ngoại thành mua thịt, tươi lắm đấy.”

Tôi cố kiềm nén cơn buồn nôn cầm đũa lên gắp mấy miếng, nhưng lại phát hiện ra có nửa chiếc móng dài, bên trên còn đính hạt.

Thịt này được chặt từ xác của một phụ nữ.

Bàn tay đang cầm đũa của tôi bất giác run lên bần bật, nhưng mặt của mẹ con Tống Hoài Xuyên đang càng lúc càng tiến lại gần, da thịt của bọn họ bắt đầu rơi từng mảng từng mảng ra, có điều bản thân họ lại dường như không hề nhận ra, họ cứ không ngừng chất vấn tôi: “Ăn đi, sao lại có thể không ăn chứ?”

Nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng, tôi lại ngất đi lần nữa.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play