Tối đó, lần đầu tiên tôi nằm trên giường mà không ôm con gái.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của con bé, cuộn tròn thành một cục nhỏ nhắn và mềm mại, trái tim vốn nên giống như một viên kẹo mạch nha của tôi giờ đây lại đau đớn tựa như bị dao cắt.
Cơ thể này là của Nha Nha, nhưng có lẽ bên trong đã không phải là Nha Nha nữa rồi.
Tôi muốn ôm nhưng lại không dám ôm.
Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời.
Nước mắt từng giọt từng giọt trào ra, không khác gì chuỗi hạt trân châu bị đứt.
Nha Nha, con đang ở đâu?
Mẹ thật sự rất nhớ, rất nhớ Nha Nha.
Mẹ còn có thể tìm được con trở về không?
Đều tại mẹ vội vàng mà ôm nhầm, con tha thứ cho mẹ được không?
Là mẹ vô dụng, không kiếm được nhiều tiền, nếu như sớm dọn ra ngoài thì có phải Nha Nha sẽ không bị lạc mất không?
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi tôi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, hình như tôi đã nghe thấy tiếng của Nha Nha.
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi cứu con.”
Tôi giật mình tỉnh giấc, lắng tai nghe thật kỹ, nhưng lại không nghe thấy gì cả.
Tôi không cam tâm, với tay bật đèn ngủ sau đó cầm đèn pin đi đến tháo lớp giấy dán tường ra, soi kỹ từng li từng tí trên mặt tường, nhưng cả bức tường đều trơn láng sạch sẽ, ngay cả một chấm đen cũng không có.
“Nha Nha, Nha Nha, con ở đâu? Mẹ nhớ con.”
Tôi đưa tay bịt miệng lại, khóc không thành tiếng.
“Mẹ, mẹ đang tìm gì vậy?” Không biết từ lúc nào Nha Nha ở trên giường đã ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị âm thanh đột ngột này doạ cho giật nảy người, vội nói: “Mẹ nằm mơ thấy ác mộng, Nha Nha ngoan, ngủ đi.”
Con bé nghe vậy xong liền nằm trở lại giường, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tôi không dám phát ra bất cứ tiếng động nào nữa, cố gắng kiềm lại tiếng nức nở trong cổ họng, tôi nằm lên giường, quay lưng lại với con bé, mất ngủ cả đêm.
- ------
Trời vừa sáng, đưa Nha Nha của hiện tại đến nhà trẻ xong tôi liền tới công ty xin nghỉ việc.
Bây giờ tôi hoàn toàn không có chút tâm trạng nào để làm việc cả, cho dù thế nào tôi cũng phải đi tìm Nha Nha của tôi, tôi đã từng hứa với con bé mãi mãi sẽ không rời xa nó.
Giấy tờ thủ tục xin nghỉ việc còn chưa làm xong thì đã có điện thoại của người giao hàng gọi tới.
“Xin chào, địa chỉ giao hàng của quý khách hình như không đúng lắm.”
Giọng của nhân viên giao hàng trong điện thoại truyền tới.
Tôi nín thở hỏi: “Sao lại không đúng?”
“Địa chỉ này không tồn tại, trên đường Ái Tử chỉ có số nhà từ 1 đến 139, không có số 140. Trên định vị hiển thị đây là một mảnh đất hoang mà.”
“Alo, alo, quý khách nghe thấy không ạ?”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, không còn chút sức lực nào, cố đáp: “Phiền anh giúp tôi trả hàng lại, cảm ơn.”
Chẳng trách Châu Tinh lại không cho tôi đặt hàng đến nhà, nếu như tôi đặt sớm một chút thì tôi sẽ phát hiện ra điều này, Nha Nha cũng sẽ không mất đi.
Đều tại tôi, đều tại tôi.
Tôi như người mất hồn bàn giao xong công việc liền bước ra khỏi công ty, đi thẳng đến chỗ cầu vượt.
Đạo sĩ mù cảm nhận được tâm trạng kích động của tôi, ông ta ra hiệu cho tôi trước tiên đừng lên tiếng, rồi dẫn tôi đến một nơi yên tĩnh.
Vừa đến nơi tôi lập tức quỳ gối xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
“Đạo trưởng, xin ngài cứu con gái tôi, xin hãy cứu lấy con bé, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng chịu.”
Đạo sĩ thở dài một hơi, dìu tôi lên rồi nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức, mặc dù không biết có còn kịp hay không.”
“Con gái cô có ăn thứ gì mà người phụ nữ đó đã đưa không?”
Tôi lắc đầu, bình thường lúc tôi và Nha Nha trở về nhà thì Châu Tinh vẫn chưa về, thật sự thời gian gặp mặt nhau không nhiều.
Mẹ của cô ấy rất không thích Nha Nha, nhìn thấy Nha Nha thì đều hận không thể lập tức bóp chết con bé, nên càng không có chuyện đem đồ ăn thức uống gì cho nó được.
“Cô nghĩ kỹ lại xem, có thể là một món ăn rất thường thấy, không để ý thì rất dễ bị bỏ qua.”
Tôi chợt nhớ ra ngày đầu tiên chúng tôi đến, Châu Tinh đã rửa một đĩa hoa quả, sau đó đưa cho Nha Nha một quả táo đỏ.
Khi đó Nha Nha vừa đói vừa mệt, ăn một hơi hết sạch quả táo, còn nói với tôi táo rất ngon.
Tôi bèn nói với đạo sĩ, ông ta nghe xong thì vỗ đùi bảo: “Đây chính là tiền mua mạng.”
“Trẻ con sau khi ăn táo cô ta đưa sẽ thuộc về cô ta. Cô đã đem bán con gái của mình rồi.”
Tôi nghe xong lập tức cảm giác như sét đánh ngang tai, máu trong cơ thể đều chảy ngược lên não, nước mắt lại trào ra.
Đạo sĩ mù lấy ra một gói giấy màu vàng đưa cho tôi.
“Tôi đã truy đuổi yêu ma này hơn mười năm rồi, tên của nó là quỷ thai, cũng được gọi là nhà chứa thịt, do oán khí của người phụ nữ đang mang thai chẳng may chết thảm tạo thành. Có thể cứu được con gái cô hay không vẫn phải dựa vào thứ này.”
Tay tôi run run mở gói giấy ra xem, là mười mấy chiếc đinh đá màu đỏ sẫm và đinh gỗ màu đỏ rượu.
“Cái màu đỏ sẫm là đinh chu sa, đỏ rượu là đinh gỗ đào.”
“Không cần dùng búa, giờ ngọ hôm nay là lúc dương khí cực thịnh, cô cắn rách đầu lưỡi, chấm một chút máu ở đầu lưỡi lên trên những chiếc đinh này, cắm vào mỗi phòng một cây đinh chu sa và một cây đinh gỗ đào. Nhớ kỹ, nhất định phải hoàn thành trong một nén nhang. Nếu thời gian kéo dài, quỷ thai sẽ phát hiện ra.”
(*Giờ ngọ: từ 11h đến 13h)
“Sau khi trời tối, đem tờ giấy gói màu vàng này dán lên người cô, còn lá bùa màu đỏ này thì dán lên người Nha Nha đang ở bên cạnh, kéo nó trốn ra bên ngoài căn nhà.”
“Đến giờ tý, tất cả những đứa trẻ trong nhà sẽ đi ra ngoài, cô tìm thấy con gái mình thì hãy nín thở, lặng lẽ ôm nó rời đi. Cứ đi về hướng tây, cho đến khi nhìn thấy một chiếc đèn lồng màu vàng thì dừng lại, tôi sẽ đợi cô ở đó.”
(*Giờ tý: 23h – 1h sáng)
Tôi cảm ơn đạo sĩ mù, đem toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại đưa cho ông ta để mua lại mớ đinh và bùa chú này, sau đó như người mất hồn bước về nhà.
Tôi đã nhiều ngày không gặp mẹ Châu Tinh, giờ đây bà ta đang run rẩy nhìn về phía tôi, vẫy tay với tôi.
Mới mấy ngày không gặp vậy mà bà ta dường như đã già đi mười, hai mươi tuổi, lúc đầu trông như sáu mươi, nhưng giờ lại giống người ngoài tám mươi hơn.
Tôi vốn không có thiện cảm gì với bà lão thần kinh không bình thường này, nhưng nghĩ lại lúc đầu bà ta cứ một mực đòi đuổi tôi với Nha Nha đi hết lần này tới lần khác, có lẽ là đã biết được gì đó.
Tôi vội đi tới chỗ bà chào hỏi một câu.
Mẹ Châu Tinh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm tôi khoảng vài giây, sau đó lại kê sát vào người tôi ngửi ngửi.
“Cô từng gặp tên đạo sĩ mù trên cầu vượt rồi?”
Tôi nhìn bà ta không đáp.
Bà ta bật cười rồi nói: “Tuyệt đối đừng tin hắn, hắn không phải thứ tốt đẹp gì đâu. Tôi trở thành bộ dạng như ngày hôm nay đều là nhờ tên đạo sĩ thối đó ban cho.”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, bà ta lại cười lạnh nói: “Tôi là sư muội của tên đạo sĩ đó, lúc đầu tôi và hắn cùng đến diệt quỷ thai, rơi vào trong nhà chứa thịt đó, ép tôi ăn thịt bên trong, khiến tôi biến thành con gái của quỷ thai, còn bản thân mình thì nhân cơ hội trốn thoát.”
“Một kẻ đáng thương như tôi mới hơn ba mươi tuổi mà đã trở nên già nua như vậy rồi, còn bị nhốt trong căn nhà này mãi mãi.”
“Nhất định cô rất tò mò rằng tại sao tôi lại nói những chuyện này với cô.”
“Tôi không còn sống được bao lâu nữa, tôi đã nhắc nhở các người hai lần, bị cô ta trừng phạt. Qua mấy ngày nữa, tôi sẽ hoá thành một đống xương trắng bị trộn lẫn vào tường.”
Tôi vừa nghe vậy ngẫm ra là do mình không chịu nghe lời khuyên của bà ấy, cảm giác hối hận cùng áy náy dâng lên trong lòng tôi, thế là tôi bèn thấp giọng nói câu xin lỗi với bà ấy.
Bà ấy gật đầu, ra hiệu cho tôi ghé tai vào nghe cho rõ.
“Hồn phách của con gái cô đang nằm ở một trong ba mươi cái đèn lồng đỏ dưới hiên này, giờ tý đêm nay hãy đi lắng nghe từng cái một, cái nào là con gái cô thì hãy tháo nó xuống mang vào nhà.”
“Sau đó đem đèn đi đốt rồi ụp lên đầu của Nha Nha kia, nhớ kỹ, cho dù nó có la hét thế nào cũng đừng buông tay.”
Hai mắt tôi đỏ hoe, vội hỏi: “Như vậy Nha Nha có thể quay về ư?”
“Đó là đương nhiên.”
Bà ta lại nhìn chăm chăm vào mắt tôi một lúc rồi nói tiếp: “Vậy lão đạo sĩ kia đưa cho cô pháp bảo gì? Ông ta định cứu con gái cô thế nào?”
Tôi do dự một lúc, quyết định giữ lại những chiếc đinh, chỉ lấy ra lá bùa dùng để gói đinh đưa cho bà ấy xem.
Bà ấy cười một cách khinh thường, nói: “Nhiều năm như vậy mà một chút tiến bộ cũng không có, một lá bùa này thì có tác dụng gì chứ.”
“Muốn phá giải thứ này thì phải có đinh chu sa và đinh gỗ đào, hắn không đưa cho cô à?”
Tôi lắc đầu đáp: “Đạo sĩ ấy muốn tiền, nhưng tôi đã dùng hết tiền để thuê nhà rồi, bây giờ cũng đã xin nghỉ việc.”
Bà ấy hừ một tiếng rồi nói: “Vẫn còn tham tiền như vậy.”
“Tôi nói những chuyện này cho cô nghe đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, tin hay không tuỳ cô.”
“Có điều qua đêm nay, linh hồn con gái cô sẽ hoá thành dầu, mãi mãi không thể tìm về nữa.”
Tôi nhìn bóng lưng run rẩy dần rời đi của bà lão, vội hỏi: “Ban ngày Châu Tinh luôn không có ở nhà sao?”
Bà ấy dừng bước chân, không quay đầu lại mà đáp: “Đừng lãng phí tâm tư nữa, cô đấu không lại cô ta đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT