Động lòng

2


2 tuần


6

Sáng hôm sau.

Tôi ở trước mặt Trần Tiện Châu mà xóa tất cả các phương thức liên lạc của anh ấy.

Anh ấy ngồi trên ghế sô pha với khuôn mặt không cảm xúc.

Anh châm một điếu thuố//c và kẹp giữa các ngón tay nhưng lại không rít nó dù chỉ một hơi.

Tôi mặc chiếc váy mà anh ấy đã mua cho tôi, giả vờ thoải mái và mỉm cười với anh ấy: “Tôi đi đây”

Sau đó, tôi và Trần Tiện Châu đã một tháng không gặp lại nhau.

Nhưng tôi không biết đó có phải là ảo giác của tôi hay không.

Cố Thanh Hoài bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi càng lúc càng nhiều hơn.

Tôi bắt đầu từ chối những buổi tụ tập không quan trọng với bạn bè.

Hạn chế việc gặp lại hắn càng nhiều càng tốt.

Cho đến khi bạn tôi đính hôn, tôi cũng không thể trốn tránh được nữa.

Ngày hôm đó, Cố Thanh Hoài uống hơi nhiều, không biết tại sao hắn lại phát điê//n lên.

”Triển Nhan, em có vấn đề gì đối với tôi à?”

Tôi có chút bối rối: ‘Cố Thanh Hoài, cậu uống say rồi mau đi nghỉ ngơi đi”

”Chúng ta đều là bạn bè nhiều năm như vậy, em tránh né tôi như vậy, giống như tôi đã làm chuyện gì sai với em vậy”

”Gần đây tôi hơi bận…”

“Được rồi Triển Nhan, tôi biết trong lòng em đang nghĩ gì”

Cố Thanh Hoài cười lạnh một tiếng: “Nhưng em có quan tâm thì cũng vô dụng thôi, dù sao thì em cũng không thể so sánh với Lâm Mạn Thư được”

Tôi cảm thấy thật sự buồn cười, tôi quan tâm cái gì?

Tôi thật sự hy vọng hai người họ kết hôn nhau với nhau.

“Cậu say thật rồi”

Tôi đứng lên và muốn rời đi.

Nhưng Cố Thanh Hoài lại tóm lấy cánh tay tôi: “Không phải trước kia em hay ghen lắm sao?”

”Sao lần này em lại không ghen nữa rồi”

“Có phải em nghĩ rằng cho dù có gây sự thì cũng vô ích đúng không?”

Tôi cau mày và dùng sức rút cánh tay mình ra.

Nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Trần Tiện Châu đứng cách đó không xa, cười nhếch mép nhìn cảnh tượng đang xảy ra.

Cơn giận trong lòng tôi chợt dâng lên.

Vẻ mặt mong đợi để xem kịch vui của anh ấy, thật sự làm cho người ta rất ghét.

Tôi lấy điện thoại rồi mở Wechat ra.

Lúc trước, Trần Tiện Châu đã nhiều lần gửi lời mời kết bạn cho tôi nhưng tôi không đồng ý.

Nhưng bây giờ thì tôi lại bấm vào và đồng ý.

Sau đó, gửi cho anh ấy một tin nhắn.

”Anh có hẹn không?”

Trần Tiện Châu rụt rè nửa phút: “Có”

”Gặp nhau ở căn phòng lúc trước”

Sau gửi xong tin nhắn này, tôi lập tức cho anh ấy vào danh sách đen lần nữa.

Trần Tiện Châu: “…”

7

Sau khi hôn lễ sắp kết thúc, tôi nói với bạn bè một tiếng rồi cầm túi xách rời đi trước.

Cố Thanh Hoài hỏi tôi đi đâu nhưng tôi lại phớt lờ hắn.

Hắn là một người kiêu ngạo như vậy, tất nhiên sẽ không nóng nảy và lạnh lùng.

Khi ra khỏi phòng tiệc.

Thì nghe vài người bạn gọi Trần Tiện Châu.

“Tiện Châu, cậu cũng muốn đi à?”

”Không phải chúng ta đã đồng ý tiếp tục uống rượ//u nữa rồi sao?”

”Đây là chuyện riêng tư của tôi, để hôm khác tôi chủ trì”

Cố Thanh Hoài đứng lên, giả vờ ngăn lại: “Có việc riêng tư gì mà quan trọng hơn cả việc đính hôn của Chu Việt vậy?”

”Cậu nói xem cậu làm gì trong thời gian qua mà không ai đoán được hết vậy?”

Tôi đứng đằng sau những hàng cây xanh tươi nhìn những người kia.

Lễ đính hôn ngày hôm nay, Trần Tiện Châu cũng mặt một bộ âu phục đen rất trang trọng.

Khi đứng cùng với Cố Thanh Hoài, so với hắn thì anh ấy lại cao hơn một chút.

Không giống như Cố Thanh Hoài gầy gò đơn bạc, dáng người của anh ấy được tạo nên nhờ sự rèn luyện trong quân đội.

Đặt biệt là tình trạng căng thẳng về tì//nh dụ//c.

Câu nói “ăn mặt để trông gầy, cởi ra thì trông béo” như dành riêng cho anh ấy.

Tôi nhớ lại hai đêm mà chúng tôi ở bên nhau.

Trần Tiện Châu có thể dùng một tay để ôm tôi lên.

Và anh ấy không dừng lại suốt đoạn đường từ phòng tắm đến phòng ngủ.

Và sau đó…

Nghĩ đến lúc đó, tôi không thể nhịn được.

Một cảnh tượng buồn cười từ eo đến bụng của anh ấy đã ướt đẫm.

Khuôn mặt tôi không khỏi nóng bừng lên.

Tôi giơ tay lên, dùng mu bàn tay của mình làm lạnh hai bên gò má đang nóng của mình.

Khi tôi nhìn Trần Tiện Châu một lần nữa, anh ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi.

Liếc mắt nhìn về phía tôi.

Tôi vô thức mà lùi về sau một bước.

Không hiểu sao mặt thì nóng mà tim thì lại đậ//p nhanh.

”Đúng là có chuyện thật, hơn nữa nó vô cùng quan trọng”

Cố Thanh Hoài càng lúc càng tò mò: “Có chuyện gì vậy? Sao trông cậu lại nghiêm túc như vậy chứ?”

“Có phải anh Châu đang yêu đúng không?”

“Đúng rồi, có vài lần tôi đều nhìn thấy anh Châu xem điện thoại di động liên tục nha”

“Thật sự là đang yêu đường à? Ai vậy, chúng tôi có quen người đó không?”

Trần Tiện Châu mỉm cười, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.

Không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy nụ cười này của anh ấy trông rất cô đơn.

“Tôi sẽ nói với mọi người sau”

”Cô ấy là người sống rất nội tâm nên bây giờ vẫn chưa muốn công khai”

“Tôi không nói nhiều nữa, sợ cô ấy biết được thì lại tức giận”

Cố Thanh Hoài dường như suy nghĩ điều gì đó mà cứ nhìn anh ấy: “Thật không đấy? Tôi chưa từng thấy cô gái nào xuất hiện bên cạnh cậu hết à?”

“Chỉ là mới gần đây thôi”

Trần Tiện Châu bình tĩnh nhìn Cố Thanh Hoài: “Chờ ngày nào đó cô ấy muốn công khai, tôi đưa cô ấy đến đây để hai người gặp mặt”

“Vậy thì được, thôi không làm phiền đến chuyện tốt của hai người cậu nữa”

Cố Thanh Hoài nở nụ cười tinh quái: “Cây sắt đang nở hoa à?”

Hắn lại thấp giọng hỏi: “Cậu ăn mặn chưa?”

Vẻ mặt của Trần Tiện Châu trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi không thích nói về chuyện này, nó không tốt đối với con gái”

Sắc mặt của Cố Thanh Hoài có hơi xấu hổ.

Trần Tiện Châu cũng không muốn hắn thêm khó xử: “Tôi đi trước đây, hai ngày nữa tôi sẽ làm chủ trì và chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi”

”Được rồi, nhanh đưa bạn gái của cậu đến cùng đó”

“Ừ, mọi người khá tò mò đấy”

Trần Tiện Châu mỉm cười đáp ứng, lúc này tôi mới xoay người rời đi.

Cho đến khi anh ấy bước ra khỏi cánh cửa xoay.

Đột nhiên có người thản nhiên nói: “Sao mấy lần như thế này đều vắng Triển Nhan và Tiện Châu vậy nhỉ?”

“Hai người bọn họ sẽ không ở cùng với nhau đâu, đúng không?”

Cố Thanh Hoài bỗng nhiên không vui: “Nói lung tung cái gì thế?”

“Từ nhỏ Tiện Châu vốn đã ghét Triển Nhan rồi”

“Không phải là các cậu không biết tính của Tiện Châu đó chứ, cậu ta ghét nhất kiểu con gái lì lợm theo đuổi nhất”

”Đúng rồi, có thể nói là hai người bọn họ đều không vừa mắt nhau”

Đề tài nhanh chóng được thay đổi.

Nhưng Cố Thanh Hoài lại cảm thấy trong lòng như có một đám mây nặng trĩu đè lên.

Hắn nhìn ra bên ngoài qua tấm kính.

Bóng dáng của Trần Tiện Châu không còn xuất hiện nữa.

Triển Nhan cũng sớm đã rời đi.

Hắn cẩn thận suy nghĩ lại điều đó trong đầu.

Dường như mỗi lần tụ họp thì đều vắng hai người bọn họ.

Nhưng có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp.

Cố Thanh Hoài vội vàng an ủi chính bản thân mình.

Dù sao thì hắn và Trần Tiện Châu là anh em nhiều năm như vậy.

Hắn biết rõ, cậu ta và Triển Nhan thật sự rất ghét nhau.

Nhưng bây giờ điều mà Cố Thanh Hoài không biết chính là.

Hai người đều ghét nhau như hắn nghĩ.

Bây giờ đang trên đường đến khách sạn.

8

Sau khi tôi tắm xong rồi đi ra thì Trần Tiện Châu ngồi trên sô pha trong phòng khách.

“Không có phòng tắm à, sao anh không đi tắm đi?”

Tôi vừa lau tóc vừa hỏi.

Trần Tiện Châu nửa người dựa vào ghế sô pha, cứ như vậy mà nhìn tôi.

“Không phải em nói sau này đừng liên lạc với nhau nữa à?”

Tôi liếc anh ấy một cái: “Vậy bây giờ anh có thể đi được rồi đấy”

Nụ cười trên môi của Trần Tiện Châu có chút chế giễu.

Nhưng anh ấy vẫn đứng lên.

Anh ấy bước tới và lấy chiếc khăn từ trong tay tôi.

Tóc tôi rất dài nên sau mỗi lần gội xong, tôi đều nôn nóng muốn sấy khô nó.

Anh ấy sẵn sàng phục vụ, còn tôi thì vui vẻ hưởng thụ.

Sau khi tóc khô được một nửa thì Trần Tiện Châu mới chịu tắt máy sấy.

”Anh đi tắm nhé”

”Ừ” tôi lười biếng trả lời, nằm trên sô pha và mở Tv

Trần Tiện Châu đột nhiên cúi người xuống rồi hôn lên môi tôi: “Chờ anh một lát”

Thật nặng nề.

”Triển Nhan”

Trong mắt Trần Tiện Châu tràn đầy dụ//c vọ//ng, giọng nói khàn khàn: “Sao lại khác với hai lần trước?”

Tôi mờ mịt nhìn anh ấy, không hiểu lời nói của anh ấy có ý gì.

Nhưng dường như Trần Tiện Châu không thể chịu nổi khi nhìn thấy ánh mắt của tôi.

Nụ hôn nóng bỏng dần dần di chuyển xuống phía dưới.

Cuối cùng vẫn dừng lại trên cùng.

Không biết gió từ đâu thổi qua tấm rèm cửa màu trắng.

Khi tầm rèm bay lên, vòng eo mảnh khảnh của tôi như chiếc cung được kéo căng hoàn toàn.

Không tự chủ được mà đáp lại anh ấy.

“Triển Nhan, em có thích không?”

Tôi lắc đầu, cắ//n chặt môi mà không chịu nhả ra.

Nhưng khóe mắt tôi lại thấm đẫm nước mắt sinh lý.

Trần Tiện Châu cũng không thúc ép tôi quá nhiều.

Anh ấy chỉ hỏi tôi một câu, nếu như tôi không trả lời thì anh ấy lập tức hung hăng mà thú//c mạnh hơn một chút.

9

“Triển Nhan, em vẫn muốn chặn anh à?”

Tiếng nức nở của tôi bị đứt quãng vì sự thú//c mạnh từ anh ấy.

“Không, không chặn nữa…”

Những ngón tay nắm chặt lấy cánh tay của anh ấy.

Đầu ngón tay gần như đã cắ//m sâu vào lớp thịt rắn chắc.

Chỉ có ăn tủ//y thì mới biết được mùi vị.

Huống hồ, Trần Tiện Châu lại là một học sinh giỏi.

Mỗi lần trải nghiệm của tôi đều cảm thấy tốt hơn so với những lần trước.

Nhưng bây giờ anh ấy lại không cho tôi sự thoải mái.

Chỉ cần cắ//t thịt bằng một con da//o cùn thì tôi đã cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

“Bây giờ em nói cho anh biết đi, em có thích nó không?”

Thấy tôi không trả lời, anh ấy lại thú//c mạnh lên một cái.

“Thích, tôi thích…”

”Triển Nhan, em có muốn ở bên anh không?”

Tôi đột nhiên mở to đôi mắt: “Trần Tiện Châu?”

Anh ấy không lên tiếng mà cứ như vậy nhìn tôi từ trên cao nhìn xuống.

Đôi mắt bướng bỉnh mà tôi đã ghét trong kí ức.

Lúc này nó sâu như vực thẳm.

Nó chứa đựng sự kiếm chế và những cảm xúc khác mà tôi không thể nào đoán được.

”Không phải anh luôn ghét tôi sao?”

“Ghét em mà hết lần này đến lần khác anh đều ở bên em?”

Anh ấy rũ mắt xuống và mỉm cười.

Dòng suối tràn ra nhưng anh ấy vẫn cố gắng kiềm chế.

”Triển Nhan, lần này anh chỉ muốn hỏi em, em có muốn ở bên anh không?”

Tôi sắp phát điê//n mất thôi.

Cơ thể, tinh thần, trí tuệ.

Cùng nhau đã đến bờ vực sụp đổ.

Cho đến cuối cùng thì ham muốn đã nuốt chứ mọi thứ.

“Muốn, Trần Tiện Châu…”

“Nhan Nhan”

Nụ hôn của anh ấy lại rơi xuống.

“Anh sẽ cho em tất cả, em muốn cái gì, anh sẽ đều cho em”

10

Khi mọi chuyện kết thúc thì trời đã tối.

Điện thoại của tôi hiện lên rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn trên Wechat.

Một nửa trong số đó là của Cố Thanh Hoài.

Tôi không trả lời và sau khi suy nghĩ thì tôi đã chặn hết tất cả thông tin liên lạc của hắn.

Một lúc sau, điện thoại của Trần Tiện Châu cũng vang lên.

Anh ấy nhấc máy, giọng nói của Cố Thanh Hoài lập tức vang lên rõ ràng.

“Tiện Châu, cậu đang ở đâu?”

Trần Tiện Châu đưa tay ra rồi kéo tôi vào lòng.

Tôi mệt muốn chế//t, cả người mềm nhũng như bùn mà nằm bất động trong vòng tay của anh ấy.

“Đang ở cùng với bạn gái, có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là không thấy ai nghe điện thoại của Triển Nhan thôi”

“Tôi thì không sao nhưng mọi người thì đang lo lắng cho cô ấy”

“Nhà hai người ở gần nhau, cậu sang xem cô ấy đã về nhà chưa?”

Trần Tiện Châu rũ mắt nhìn tôi, tôi làm động tác “suỵt” với anh ấy.

“Tôi thấy cô ấy về rồi”

”Vậy thì được rồi, tôi không làm phiền cuộc hẹn của hai người nữa”

Cố Thanh Hoài trêu chọc thêm vài câu nữa rồi mới cúp điện thoại.

Trần Tiện Châu đặt điện thoại sang một bên rồi lại cầm lấy điện thoại của tôi.

“Mở khóa”

“Làm gì vậy?”

“Bỏ anh ra khỏi danh sách đen”

Tôi miễn cưỡng mở khóa và nhìn anh ấy xóa hết số trong danh sách đen.

Cảm giác trong lòng vừa phức tạp lại vừa kỳ lạ.

Trên thực tế thì tôi không muốn chặn anh ấy nhiều như vậy đâu.

Nhưng dù sao thì nó cũng rất sảng khoái.

”Triển Nhan”

“Làm sao vậy?”

“Đừng tới tìm anh mỗi khi em muốn làm”

“Em cũng đừng quên những gì mà em đã hứa với anh vừa rồi”

Tôi ấp úng nửa ngày rồi đưa cho anh ấy một câu danh ngôn: “Lời em nói trên giườ//ng mà anh cũng tin, anh có ngốc không vậy…”

Trần Tiện Châu dường như bị tôi chọc tức đến bật cười.

“Được rồi, em không cần phải thừa nhận điều đó đâu”

Anh ấy cúi đầu rồi nắm lấy cằm tôi: “Ngày mai anh sẽ lập tức đến nhà em để nói chuyện với chú và dì, nói về chuyện chúng ta đã hẹn nhau ba lần để làm chuyện này”

Nếu bố mẹ tôi biết chuyện giữa tôi và Trần Tiện Châu thì chắc chắc sẽ lấy sổ hộ khẩu mà ép tôi kết hôn với anh ấy.

“Được rồi mà, em biết rồi, em thừa nhận nhưng mà anh cho em một chút thời gian được không?”

“Vậy thì được, khi nào em muốn công khai mối quan hệ của chúng ta và khi nào em muốn chúng ta tiếp tục làm”

“Em không có bất mãn với ham muốn đến thế đâu…”

Trần Tiện Châu cắ//n nhẹ môi tôi: “Đúng rồi, anh cũng không hài lòng với ham muốn của mình như vậy đâu”

“Chỉ là sau mỗi lần làm xong thì anh đều muốn thay ga giườ//ng mà thôi”

“Trần Tiện Châu”

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận vô cùng, tức giận đến mức hung hăng mà cắn//n lên cằm của anh một cái.

Không phải anh ấy xấu xa đến vậy đầu nhưng anh ấy cứ bám lấy tôi.

Nếu không thì làm sao tôi có thể phản ứng lớn đến như vậy.

Sau đó không bao lâu, trong vòng bạn bè có người đi du học trở về và tổ chức tụ tập.

Tôi cùng với Trần Tiện Châu, Cố Thanh Hoài hiếm khi mới gom đủ một chỗ.

Cố Thanh Hoài còn dẫn theo Lâm Mạn Thư đến.

Chỗ ngồi của tôi và Trần Tiện Châu vẫn được bạn bè chăm sóc mà tách ra rất xa.

Dù sao thì trước kia tôi từng theo đuổi Cố Thanh Hoài.

Sau ba ly rượ//u thì bầu không kí dần dần ấm áp hơn.

Có người hỏi Cố Thanh Hoài: “Thanh Hoài, khi nào thì được uống rượ//u mừng của hai người đây?”

Cố Thanh Hoài dường như mơ hồ liếc nhìn tôi một cái, thân mật ôm lấy Lâm Mạn Thư: “Sắp rồi, đã lên kế hoạch hết rồi”

Tất cả mọi người trong vô thức mà nhìn về phía tôi.

Tôi thậm chí còn không nhướng mày, chỉ cúi đầu ăn canh một cách hài lòng.

Các món ăn tối nay rất ngon, còn có vài món mà tôi thích.

Điện thoại di động rung lên, là tin nhắn được gửi đến từ Trần Tiện Châu.

“Một lát nữa em có muốn đi dạo để giúp tiêu hóa không?”

“Đi dạo ở đâu vậy?”

”Bên hồ, ở đây có một hồ nước nhân tạo, khung cảnh cũng rất tốt”

“Được rồi”

Ăn một chút thì đã thấy hơi no, Cố Thanh Hoài và Lâm Mạn Thư thể hiện tình cảm đến mức thiếu chút nữa là tôi muốn nôn hết ra rồi.

Ra ngoài đi dạo một chút cũng được.

“Chúng ta tách nhau ra đi, anh đi trước đi, lát nữa em đi tìm anh sau”

Trần Tiện Châu không có trả lời nhưng một lúc sau, anh ấy cầm bao thuố//c rồi đứng lên.

“Tôi ra ngoài hút điếu thuố//c với hít thở không khí trong lành một chút”

Chờ anh ấy ra ngoài khoảng chừng mười phút, tôi cũng đứng lên: “Tôi đi vệ sinh một lát”

Tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, không ai chú ý đến những chi tiết này.

Nhưng tôi không biết rằng lúc tôi đi ra ngoài thì Cố Thanh Hoài đã nhìn tôi vài lần.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại thì hắn cũng đứng lên theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play