1

Ngày Cố Thanh Hoài lần đầu đưa bạn gái đến tham gia bữa tiệc của một người bạn.

Đã ba tháng trôi qua kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau.

Điều này không khác gì một kỳ tích trong vòng bạn bè chúng tôi.

Những người bạn bên cạnh tôi thấp giọng an ủi: “Triển Nhan, nếu lát nữa không chịu được thì cậu cứ kiếm cớ rời đi trước đi”

“Dù gì thì hôm nay cũng là sinh nhật của Khương Việt, chúng ta đừng nên gây sự”

Tôi mỉm cười và không nói gì.

Bạn gái mới của Cố Thanh Hoài thật xinh đẹp và rất xứng đôi với hắn.

Khi hai người họ nắm tay nhau đi vào, những người bạn trong vô thức mà nhìn về phía tôi.

Tôi chỉ ngồi im lặng với nụ cười nhạt trên môi từ đầu đến cuối.

“Giới thiệt một chút, đây là bạn gái của tôi, Lâm Mạn Thư”

Khi Cố Thanh Hoài nói đến ba chữ "bạn gái"

Ánh mắt lạnh nhạt của hắn lướt nhẹ qua mặt tôi.

Sắc mặt của tôi không thay đổi, nụ cười cũng không thay đổi, thậm còn không nhăn mày.

Cố Thanh Hoài không nhìn tôi nữa.  

Không khí trong phòng dần dần trở nên náo nhiệt.

Khi cắ//t bánh, mọi người trong phòng trở nên ồn ào hơn.

Tôi vốn thích tạo ra sự náo nhiệt.

Sau khi bôi bánh kem lên người khác, tôi lập tức tóm lấy Cố Thanh Hoài rồi trốn sau lưng hắn.

Mặc dù hắn thiếu kiên nhẫn, ghét sự trẻ con và nhàm chán.

Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn bảo vệ tôi.

Lần này tôi không tham gia vào cuộc vui.

Nhưng những người bạn thân thiết của tôi lại không muốn buông tha cho tôi.

Mọi người cầm bánh kem và đuổi theo tôi.

Tôi mỉm cười và né tránh nhưng vẫn luôn tránh xa Cố Thanh Hoài.

Trên mặt và váy của tôi đều dính kem, tôi liên tục cầu xin bọn họ bỏ qua cho mình.

Những người bạn mới dừng tay lại và đi tìm người khác.

Tôi đi qua đám đông náo nhiệt rồi bước ra ngoài, chuẩn bị vào phòng vệ sinh để rửa sạch lại một chút.

Nhưng vừa mới ra cửa thì Cố Thanh Hoài đã gọi tôi lại.

”Triển Nhan”

Tôi vô thức mà quay đầu lại.

2

Bóng đèn ngoài hành lang bao phủ cả khuôn mặt của Cố Thanh Hoài.

Nó để lại một cái bóng lớn ở phía sau.

Tuy hắn đứng rất gần nhưng tôi lại không thể nhìn thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt của hắn.

”Có chuyện gì vậy?”

Cố Thanh Hoài không nói gì nhưng ánh mắt lại rơi vào cổ của tôi.

”Em đổi chiếc vòng cổ rồi à?”

Tôi sửng sốt một lát rồi nhanh chóng khôi phục tinh thần: “Ừ, đổi rồi”

Tôi đã đeo chiếc trước trong suốt bốn năm.

Đó là món quà năm mười tám tuổi mà hắn đã tặng cho tôi và đó cũng là món quà mà tôi từng thích nhất.

Hắn nhếch môi nhưng tôi lại không hiểu được nụ cười đó.

“Tại sao buổi họp mặt lần trước em không tới?”

Buổi họp mặt lần trước…Tôi chợt giật mình, đột nhiên bên tai cảm thấy nóng lên.

Vốn dĩ tôi định đến nhưng Trần Tiện Châu lại đột nhiên muốn gặp tôi.

Hai chúng tôi cùng nhau tạm biệt bạn bè.

“Tránh mặt tôi à?” Cố Thanh Hoài thờ ơ hỏi.

“Tạm thời tôi có chút việc nên không không thể đi được”

Cố Thanh Hoài dường như không tin.

Nhưng hắn cũng không hỏi thêm: “Em cảm thấy Lâm Mạn Thư thế nào?”

Tôi thành thật trả lời: “Cô ấy rất xinh đẹp, tư nhiên thoải mái, nhìn qua thì trông cô ấy giống như một cô gái đã được giáo dục rất tốt”

Cố Thanh Hoài nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt: “Tôi cũng cảm thấy vậy”

“Cho nên, tôi đột nhiên rất muốn kết hôn với cô ấy”

“Vậy thì tốt thôi, đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho tôi nhé”

Cố Thanh Hoài đột nhiên nở nụ cười: “Được rồi, đến lúc đó em là người đầu tiên mà tôi đưa đến”

Nói xong, hắn dường như lười quan tâm đến tôi mà xoay người rời đi.

Tôi cũng không ở lại lâu mà vội vàng đi vào phòng vệ sinh để rửa sạch kem trên mặt mình.

Nhưng vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy Trần Tiện Châu đang đứng hút thuố//c.

”Không phải anh đang đi công tác à?”

Tôi hơi ngạc nhiên, vừa hỏi vừa lấy khăn giấy lau mặt.

Trần Tiện Châu vừa dậ//p điếu thuố//c vừa nhìn tôi trong gương mà cười nhếch mép.

”Anh đã về từ sớm rồi”

“Nếu không thì tôi đã không xem được màn diễn vừa rồi”

Tôi quay người, vo tròn chiếc khăn giấy rồi ném vào mặt anh: “Anh có ý gì hả Trần Tiện Châu?”

Anh ấy không tránh né, bị trúng một cái vào mặt nhưng lại có dáng vẻ rất vui: “Sao hả, anh chỉ đi công tác có hai ngày mà hai người lại sắp cãi nhau nữa à?”

3

“Tôi chưa bao giờ đố//t bất cứ thứ gì hết” Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ấy.

Trần Tiện Châu gật đầu: “Cũng đúng”

Nói xong, anh ấy đột nhiên tiến lên một bước: “Đừng cử động”

“Sao vậy?”

Trần Tiện Châu cúi đầu, giơ tay cọ nhẹ một chút kem còn dính trên vành tai của tôi: “Váy cũng bẩn luôn rồi”

“Tôi biết mà”

”Anh có mua cho em một cái mới trong chuyến đi công tác, em có muốn thử nó không?”

Khi tôi đi theo Trần Tiện Châu lên phòng, tôi có chút hoảng hốt.

Thật ra thì tôi với anh ấy luôn không hòa hợp với nhau.

Khi còn nhỏ thì anh ấy rất thích bắ//t nạ//t tôi, anh ấy nghĩ tôi là một người yếu đu//ối và rất thích khóc nhưng anh ấy lại trêu ghẹo tôi mỗi ngày.

Sau đó, tôi bắt đầu theo đuổi Cố Thanh Hoài, những người trong vòng bạn bè xem tôi là một trò vui.

Nhưng cũng chẳng có ác ý gì khác.

Trần Tiện Châu thì có vẻ ghét sự theo đuổi quá lí lợm của tôi.

Suốt những năm qua thì chúng tôi cũng chẳng liên lạc gì với nhau.

Nhưng tối hôm đó, trời xui đất khiến thế nào mà chúng tôi đã xảy ra qua//n h//ệ với nhau.

Tất cả mọi thứ đều không ổn cho lắm.

Lúc đầu, tôi muốn xóa anh ấy và quyết định từ nay trở đi sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.

Nhưng Trần Tiện Châu dường như có vẻ nghiêm túc.

Lần trước chúng tôi gặp nhau, ban đầu tôi định nói rõ ràng với anh ấy.

Nhưng không biết thế nào mà lại lă//n giườ/ng với nhau.

Hơn nữa, lần thứ hai trải nghiệm chuyện này lại có cảm giác tốt hơn rất nhiều so với lần dầu.

Nói thật thì tôi có chút thực tủ//y biết vị.

(*nguyên văn 说真的,我也有点食髓知味*: ăn tủ//y để biết mùi vị: Vốn có nghĩa là hương vị của tủy xương rất ngon, ăn rất ngon, muốn thử lại. Sau này, nó thường ám chỉ việc muốn thử lại sau khi trải nghiệm nó một lần)

Tôi không khỏi nhìn Trần Tiện Châu trong gương thang máy.

Thế hệ thứ ba nổi loạn.

Có một làn da rất đẹp.

Khác với những chàng trai trẻ khác.

Anh ấy lớn lên trong một khu nhà lớn và trải qua nhiều năm trong quân đội.

Có một một dáng người đẹp không thể nào chê được.

Tôi nghĩ đến cơ bụng và tuyến nhân ngư của anh ấy.

Và những vùng thịt đầy săn chắc.

Tôi nhớ rằng mình đã khóc và gọi anh ấy là cầ//m th//ú, còn cà//o trên lưng của anh ấy đến mức chảy má//u.

Anh ấy không những không tức giận mà còn vụng về dỗ dành tôi.

Trong lòng tôi hơi khó chịu, khó mà diễn ta được.

”Triển Nhan”

Trần Tiện Châu đột nhiên kéo tôi về phía anh ấy.

”Em đang nghĩ gì mà tai đỏ bừng hết cả rồi”

“Nghĩ đến cơ thể của anh…À không đúng, em đang hỏi làm thế nào mà anh có thể duy trì vóc dáng của mình”

Tôi che mặt lại, xấu hổ mà nhìn hắn lần nữa.

Rồi quyết định thêm một lần nữa.

Đêm nay sẽ là lần cuối cùng.

Tôi sẽ nói rõ với anh ấy sau khi mọi việc kết thúc.

Vạch rõ giới hạn, cắ//t đứ//t quan hệ và bí mật này sẽ th//ối r//ửa trong bụng của chúng tôi cho đến chế//t.

4

Vừa ra khỏi thang máy và bước vào phòng thì Trần Tiện Châu liên bép tôi lên cánh cửa.

Bây giờ anh ấy lại có thêm một số kinh nghiệm.

Anh ấy còn biết đưa tay ra sau lưng để chắn lưng tôi lại mà không để tôi bị đau.

“Đi tắm trước đã”

Giữa những nụ hôn sâu, tôi thở hổn hển và đẩy anh ấy ra.

Trần Tiện Châu có chút không hài lòng.

Lòng bàn tay anh đặt trên lưng dưới của tôi và chỉ cần dùng một chút lực thì anh ấy đã ấn toàn bộ cơ thể của tôi dán chặt vào người của anh ấy.

Anh ấy lại cuối đầu hôn tôi, nụ hôn dần dần trở nên sâu hơn.

Chân tôi hơi yếu, thậm chí còn không thể đứng vững trên đôi giày cao gót của mình.

Tôi nhanh chóng đá văng đôi giày ra và giẫm lên chân của anh ấy.

Hơi thở của Trần Tiện Châu đột nhiên trở nên rối loạn.

Anh bế tôi lên và đưa tôi đi thẳng vào phòng tắm.

Nó gần như muốn nghiề//n ná//t tôi.

Dòng nước ấm nhỏ giọt từ trên cao xuống.

Nó hoàn toàn bao phủ lấy tôi và anh ấy.

Trần Tiện Châu nâng mặt tôi lên, hôn hết lần này đến lần khác.

Đôi lông mày ngang ngược và lạnh lùng đã bị dòng nước ấm làm cho dịu dàng hơn.

Khi anh ấy nhìn tôi thật sâu, tôi dường như rung động trong giây lát.

”Triển Nhan”

Anh ấy cúi đầu, áp trán mình vào trán tôi và gọi tên tôi bằng giọng khàn khàn.

Tôi hơi hoảng hốt, giọng nói của anh ấy dường như đứt quãng.

Anh ấy nắm chặt ngón tay tôi, khàn giọng hỏi: “Có phải so với lần trước thì lần này thoải mái hơn đúng không?”

Tôi cắ//n chặt môi không chịu trả lời.

Chỉ là móng tay vì quá sắ//c nhọ//n nên đã cà//o xước và tạo một vệt má//u sâu trên cánh tay cơ bắp của anh ấy.

5

Sau khi kết thúc lần cuối cùng.

Trần Tiện Châu ôm tôi đi vào phòng tắm để tắm.

Tôi nghiêng người qua thành bồn tắm và nhìn anh ấy tắm.

Dòng nước nóng dội xuống tấm lưng to lớn của anh ấy, gây ra vô số vết nước bắ//n tung tóe.

Con người có bảy phần tình cảm sáu phần ham muốn.

Tì//nh dụ//c và tình yêu không bao giờ có thể tách rời.

Có lẽ do cảm giác trải nghiệm quá tốt cho nên việc chán ghét anh ấy mấy năm nay đều đã vơi nhạt đi.

Nhưng tôi biết rất rõ, cả hai chúng tôi đều không phải là mẫu người của đối phương.

Sẽ tốt hơn cho mọi người nếu nó được kết thúc sớm.

Trần Tiện Châu ôm tôi ra khỏi bồn tắm.

Tôi mặc trên người chiếc áo choàng tắm thật lớn, ngồi thoải mái trên bồn rửa tay để anh ấy sấy tóc cho mình.

Sau khi sấy tóc cho tôi xong thì anh ấy lại ôm tôi trở về phòng.

Tôi nằm trên vai anh ấy, mơ màng gọi tên anh.

“Trần Tiện Châu”

“Ừ”

“Ngày mai chúng ta đừng gặp nhau nữa”

“Sau này anh cũng đừng tới tìm tôi nữa”

“Lát nữa tôi sẽ chặn anh, bao gồm cả Wechat, điện thoại, QQ…”

”Chuyện của hai chúng ta, anh hãy để nó th//ối rử//a trong bụng mình đi, không được nói với ai hết đấy”

Trần Tiện Châu bỗng nhiên dừng lại.

”Triển Nhan”

Giọng anh ấy hơi trầm.

Tôi buồn ngủ nhưng vẫn nhướng mi nhìn anh ấy một cái rồi mới thiếp đi.

Trần Tiện Châu ôm tôi đặt xuống giườ//ng.

Anh ấy đứng bên giườ//ng một lúc lâu rồi nở nụ cười giễu cợt.

”Triển Nhan, em đúng là người không có lương tâm”

Nhưng tôi lại không nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play