Change

Chương 1


2 tuần


1. 

Erla xinh đẹp, ngoan hiền, nhưng cũng thật đáng thương!!!

- Mẹ ơi! Đừng đánh nữa! Đừng đánh con nữa!!!

Erla gào thét tuyệt vọng trong cơn tức giận của mẹ. Mẹ của Erla không thương nàng, mẹ chỉ thương mỗi em gái và cha của cô bé thôi.

- Tao phải đánh!! Phải đánh mày chết! Sao mày lại đẩy Emily xuống lầu! Tại sao? Tại sao!!

- Mẹ ơi, con không có mà! Là em ấy tự ngã, em ấy tự ngã xuống cầu thang mà!! 

Mặc kệ cho Erla đau đớn khóc lóc giải thích thế nào đi chăng nữa, mẹ vẫn đánh nàng máu me be bét. Đến khi nàng đau đến ngất đi. Bà dừng lại, kêu lũ người hầu vào:

- Người đâu! Dọn dẹp đi.

Bước ra khỏi căn phòng, người mẹ điên cuồng ấy đã lấy lại bình tĩnh, trở lại làm vị phu nhân nhà Beljasly dịu dàng, điềm tĩnh.

2. 

Hôm nay, công tước Beljasly đã trở về dinh thự sau những ngày làm việc xa ở tận miền Đông vương quốc.

Công tước vẫn luôn được người đời thầm hâm mộ vì ông có quyền lực to lớn, khối tài sản kết xù, có cả người vợ đẹp và những đứa con ngoan…

Nhưng công tước không thích đứa con cả- Erla Beljasly- của mình lắm. Vì con bé u ám, bệnh tật và trông rất yếu ớt chăng??

Nhưng, Erla rất thương cha của cô bé. Mỗi khi cha ở nhà, mẹ sẽ luôn là một người phụ nữ điềm đạm, dịu dàng trước mặt cha. Mẹ không đánh nàng nữa, mẹ sẽ yêu thương nàng, như cách mà mẹ yêu thương em gái vậy!

- Cha ơi! Cha về rồi! Con nhớ cha lắm!

- Ôi Emily, cha cũng nhớ con!

Emily Beljasly ôm lấy công tước nũng nịu, ông cũng ôm lấy con gái nhỏ của, dịu dàng mà thủ thỉ.

Nhưng khi Erla gọi tiếng cha, ông ấy chỉ lãnh đạm " ừ" một tiếng rồi tiếng tục nói chuyện với con gái nhỏ của mình.…

“ Thôi nào Kinser, Erla cũng nhớ anh lắm đó!”

Phu nhân Beljasly cất tiếng nói dịu dàng, ông cũng đành chịu mà ôm lấy Erla một cái rồi bỏ xuống. Em còn chưa kịp hôn má cha một cái nào.

- Cha ơi, cha ơi! con cũng muốn hôn cha mà.…

Erla, nhìn xem! Gia đình của em thật hạnh phúc nhỉ? Cả gia đình đầm ấm quây quần bên nhau ngay khi cha em vừa về! Nhưng mà, đánh tiếc làm sao khi em không xuất hiện trong hình ảnh ấy.…

3.

 Erla lại bị đánh rồi! Cô bé bị đánh rất thảm thiết, chẳng ai khuyên ngăn được, mà, cũng chẳng ai quan tâm cô bé…

Erla đau đớn tự mình băng bó vết thương. Em muốn khóc, nhưng chả thể nào khóc được, bởi em đã khóc cạn nước mắt trước đó rồi còn đâu?

Một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa được mở ra, là Emily đang đến.

- Chị ơi! Xin lỗi, em xin lỗi! Em không thể bảo vệ được chị!

Emily nức nở khóc khi vừa nhìn thấy cơ thề bê bết máu của Erla. Cô bé quá nhút nhát, cô bé sợ hãi rằng khi mình ngăn cản, cơn thịnh nộ của mẹ cũng sẽ làm tổn hại cô bé…

- Emily ngoan, không sao không sao, chị ổn mà! Ổn mà.…

Erla cất tiếng nói khàn đặc của mình để an ủi em gái. Nàng cũng rất yêu thương em gái. Emily chỉ là một cô bé ngoan ngoãn, nghe lời, ngốc nghếch và nhu nhược, cô bé không thể bảo vệ được ai, bởi vậy, mọi người đều phải bảo vệ cô bé…

- Chị ơi! Lần trước em đã giải thích với mẹ là em tự ngã cầu thang mà? Sao mẹ không tin em! Chị ơi, em xin lỗi, là em hại chị!!

- Không sao không sao, đã qua rồi, đã qua rồi…

- Tiểu thư Emily, cô đâu rồi!!

- Chị ơi, bọn họ gọi em, thuốc đây chị ơi, em phải đi!!

Emily hoản hốt bật dậy, lau nước mắt rồi đưa hộp thuốc cho Erla, cô bé lén lút, chạy ra ngoài rồi theo đám hầu cận trở về phòng.

Erla nhìn thấy thuốc, nhưng cô bé không dám sử dụng, bởi đám người hầu mũi thính lắm!! Chỉ cần ngửi ra mùi thuốc trên người cô bé, họ sẽ mách với mẹ, rồi mẹ lại đánh nàng, bởi nàng dám đi lục lọi thuốc trong nhà mà sử dụng…

- Mẹ ơi! Con sai rồi, con sai rồi.…

4.

Erla luôn không thích đám người hầu nhà mình, cho dù là người có chút quan tâm nàng đi nữa.

Nói xem, có phải em hận bọn họ không?? Vì bọn họ mặc kệ em đau đớn, vì bọn họ còn dám đánh đập em khi chẳng có ai ở nhà…

Đúng, Erla hận họ, hận họ bỏ mặc em, hận họ thương cảm em nhưng chẳng thèm giúp gì.

Erla không cần gì nhiều, chỉ cần bọn họ chăm sóc em khi em bệnh, khi em bị đánh mắng, chăm sóc em hằng ngày, những công việc vốn là bổn phận của họ.

Nhưng! Họ đã bỏ mặc em từ khi em ra đời, Erla vẫn nhớ còn nhớ! Nhớ ngày đầu tiên được nhìn thấy ánh sáng! Thấy ánh mắt kinh tởm của mẹ nhìn cô bé. Sau đó, đám người hầu cũng theo mẹ đi ra ngoài, mặc kệ em đói khát khóc la…

Em vẫn nhớ Jasmin, người đã chăm sóc em đến khi em 5 tuổi. Sau đó, Jasmin vì bị phát hiện lén lút giấu đồ ăn cho em mà đã bị đám hầu kia đánh chết...Khi ấy, em ngồi cạnh xác của nàng, đôi mắt vô hồn nhớ lại cảnh Jasmin bị đánh chết trước mặt em…

Bừng tỉnh sau kí ức không mấy vui vẻ, Erla chợt thấy, bản thân em có vẻ không phù hợp với nơi đây, em muốn rời xa dinh thự này. Em muốn một cuộc sống vui vẻ đầy tiếng cười, chứ không phải là một cuộc sống đầy rẫy sự ruồng bỏ và tiếng khóc thảm thiết của em…

Erla buồn bả, em muốn rời đi, nhưng có cách nào sao...?

5.

Hôm nay, nhà Beljasly có khách đến, vị khách này có vẻ là một người cao quý! Nhìn xem, công tước đi một cách khúm núm phía sau người đàn ông trông buồn cười chưa kìa!

Erla lần đầu nhìn thấy người nọ, cô bé bất chợt cảm thấy phấn khích kì lạ. Ông ta là ai chứ?

Người đàn ông lạ mặt nhìn thoáng qua gia đình Beljasly. Vị công tước quý tộc đang nịnh nọt khúm núm, vị phu nhân với một nụ cười dịu dàng dắt tay đứa con gái nhỏ ngây thơ đang nhìn ông đầy sợ hãi. Chợt, ánh mắt của ông ta dừng lại trên người đứa nhỏ còn lại của gia đình Beljasly- Erla-

Erla nhìn thấy người đàn ông nở một nụ cười quái dị rồi bước lại gần em:

- Con yêu, ta có một món quà cho con!

Nói xong, người đàn ông đưa tay vào áo chùng, mang ra một con thỏ bông nhỏ rách nát…

Tuy vậy, Erla vẫn vui lắm, vì đây là món quà đầu tiên mà cô bé nhận được từ người khác! Mặc kệ ánh mắt tò mò, khó hiểu, và cả dáng vẻ ghét bỏ khó chịu của mẹ nữa! Erla nhanh chóng nhận lấy, cảm ơn và chạy tót về phòng.

Một người đàn ông kì dị tặng cho cô bé u ám một con thỏ bông rách nát, sẽ có chuyện gì xãy ra sao?

... Đúng vậy đấy…

——————

Sau khi người đàn ông thưởng thức những món ăn ngon và lời nịnh nọt của công tước Beljasly, ông ta ra về và nở một nụ cười thâm ý với Erla, một đứa nhỏ đang đứng trong góc nhà, tay ôm thỏ bông.

[ Ríu rít ríu rít]

Nghe không Erla, có ai đó đang phát ra tiếng!! Nhưng ngoại trừ Erla ở đây, thì chẳng còn ai khác. Vậy là thỏ bông nói chuyện sao?

Đúng là vậy đấy, và có lẽ Erla không quá bất ngờ về việc này, nhìn xem, con bé đang nói chuyện với người bạn mới của mình, một con thỏ bông nát bươm được may vá khắp nơi..

- Ồ, ra đó là " cha" của cậu sao Marru!

Erla nhỏ giọng thì thầm, cái tên Marru này có lẽ là của thỏ bông nhỉ? Quả là một cái tên dễ thương…

6. 

Từ khi có Marru bên cạnh, mỗi ngày cô bé đều chơi với thỏ bông của mình. Dù là lúc ăn, tắm rửa, hay cả lúc bị đánh, cô bé cũng chẳng rời xa thú bông của mình nữa bước... Tại sao nhỉ?

À! Chẳng phài Marru là bạn của em sao!

[ Ríu rít ríu rít]

- Hóa ra là vậy, cậu còn có thể giúp mình không còn cảm thấy đau đớn nữa!

- Marru chính là người bạn tốt nhất trên đời!!

_______

Marru quả là một người bạn tốt của Erla nhỉ? Nhìn xem, kể cả khi ngủ, cô bé cũng để thỏ bông cạnh mình. Mặc kệ cho những làn sương đen mờ mịt- thứ mà vốn rằng cô bé thấy rất rõ- lan rộng khắp lối đi của dinh thự…

_______

- Marru, Marru, tớ không muốn ở đây nữa, họ thật đáng sợ, cả dinh thự này thật đáng sợ!

- Marru, tớ lại cảm thấy ghét mẹ rồi..

- Ôi không, Marru! Em gái muốn nhìn thấy cậu! Em ấy sẽ mang cậu đi mất! Không được, không được, không thể được!

- Marru...Marru...Marru…

- Thỏ con, thỏ con, đêm nay ai sẽ chết…

.

.

.

Chà chà.. Nhìn kìa! Erla hai tay ôm thỏ bông ngồi ở góc tối, miệng lẩm bẩm bài đồng dao mà chẳng ai biết nó bắt nguồn từ đâu…

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play