"Heads or Ups"-"Ngửa hay Úp"

Chương 5: Chờ Tao Đến


3 tháng


Chương 5: Chờ Tao Đến

" Ê nè có sao hong, có hỏng hóc chỗ nào không "

Cậu tiến lại muốn đỡ người kia lên, nhưng khi đưa bàn tay tới trước mặt người kia thì cậu lại nghe giọng của người trước mắt nói.

"Hấn ở mô?"
( nó ở đâu )

Cậu khựng người,mô là cái gì???, hấn lại là cái gì, cậu hoang mang hỏi lại.

"Hấn gì cơ????"

Người kia nhìn cậu lượt rồi lại nói

" Hấn ấy, con thỏ ấy ở mô "
( Nó ấy, con thỏ ấy ở đâu)

Tuy là không hiểu hết câu người kia nói nhưng cậu cũng không thiểu năng, thi nghe tiếng anh cũng đũng kha khá,nên nghe ra người đó hỏi con thỏ là người phụ nữ kia đâu, cậu giơ tay chỉ chỉ người lao công đang bất động phía xa xa đằng kia.

Người kia nhìn theo tay cậu nhìn phía trước, xong lại quay đầu nhìn cậu, rồi lại nhìn phía trước cuối cùng bật thốt lên " Vãi lìn ".

Cậu bây giờ mới có đủ thời gian nhìn người kia, đó là một cô bé tầm 16,17 tuổi, tóc cắt khá ngắn, làn da bánh mật khỏe khoắn, nhìn còn có vẻ mạnh hơn cậu nhiều, cậu chắc rằng mình và cô gái kia đúm nhau chỉ chỉ một cái tát là cậu nằm ngửa rồi.

"Nè em tên gì"

Cậu lên tiếng hỏi tên cô bé kia.

"Răng?"
(Sao?)

Cậu tưởng răng mình dính gì vội vã lấy tay che lại miệng, sao đó hỏi lại.

"Em tên gì, sao lại bị kéo vào đây, hình như anh chưa thấy em bao giờ"

Cô bé kia đứng dậy phủi sạch bụi trên người, rồi đi lại gần chỗ người lao công kia, mở miệng nói với cậu.

" Lê Vy Anh, 16 tuổi, còn sao mà sao vô đây ớ hở, tại xui thôi, chị tui đi học đại học bỏ bộ đồ chơi thực tế ảo ở nhà tò mò nên mở ra ai ngờ vô đây luôn "

Cậu mở to mắt nhìn người trước mắt, sao nói được tiếng phổ thông mà sao nãy giờ không nói?? Dạ mú giỡn mặt hẻ???

Cậu cố gắng hít thở niệm trong lòng bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh, trẻ em là búp trên cành, là tương lai chối lội của đất nước, không được chửi thề, không được chửi thề, cậu dùng gương mặt đẹp trai lai láng của mình, nở nụ cười 3 phần gượng ép, 7 phần lịch sự hỏi tiếp.

" Thế sao, em không trong lớp học làm nhiệm vụ tìm điểm an toàn mà lại chạy đến tòa phụ đầy nguy hiểm này "

Lê Vy Anh nhìn chàng trai trong cũng khá đẹp trai trước mắt nhưng tiếc là bị thiểu năng trí tuệ.

"Bố Thích"

Gương mặt cười 3 phần gượng ép, 7 phần lịch sử của cậu rắc một tiếng vỡ vụn.

Dạ mú nó con này mà là búp măng non cái củ chuối *beep* *beep**beep*

Cậu tức tới nỗi lôi cái chảo ra 1 lần nữa phang cái chảo đáp cánh xuống người con thỏ hình người đang dần tỉnh lại kia, lại cho nó một lần nữa an giấc ngàn thu.

Cậu vẫn không quên mình cần tới chỗ phòng y tế, đang định bỏ con trẩu kia ở lại rồi đi nhưng cái lương tâm không cho phép, cậu đành dần xuống những lời hoa mỹ đang nhảy disco trong lòng lại treo lại nụ cười trên mặt hỏi " Cô Bé" Trước mắt.

" Anh cần đi đến một nơi em có muốn đi cùng anh không"

Cậu cứ nghĩ con bé sẽ từ chối nào ngờ suy nghĩ vài giây liền gật đầu, còn nói là nhìn cậu ốm yếu thế kia chắc chạy không lại, cô bé lại không nỡ nhìn đồng hương ch.ết quá khó coi nên đành đi theo bảo vệ.

Cậu nghe mà miệng cậu dựt dựt, thật muốn cho nó một cái chảo vào mồm, cả hai đi tìm đường đến phòng y tế.

Trong phòng livestream:

[ Hấn???? răng là cái gì dì mọi người]

[Anh em quê tui thiệt đỉnh]

[Là sao vậy các bạn nước V ơi???]

[Kìa anh em nào vào giải thích đi kìa, tui đang bận cừ điên rồi, nhìn chủ phòng muốn đáp cái chảo vô mặt con bé kia lắm rồi]

[ Con thỏ người đang bất tỉnh said: Tui đụng chạm gì tới anh hẻeeeeeee]

Rất nhiều người nước ngoài mặc dù đã hiểu được người dân nước này nói gì nhưng lại chẳng hiểu nghĩa của những gì họ nói, nhưng người nước ngoài còn khó hiểu hơn khi tại sao thấy người dân nước mình rơi vào trò chơi giết người này mà cư dân của đất nước ấy lại không lo lắng gì lắm mà còn giống như là muốn đập màn hình đi vào chơi cùng lun kìa.

Chắc có lẽ bây giờ họ không hiểu được cái sự vô tư của một đất nước nhìn thì không nổi bật lắm trên bản đồ thế giới, nhìn cách cư dân đất nước đó đối xử với nhau mang đến cảm giác, mày chết tao sống với chính đồng bào hay là cách họ chửi nhau trên các diễn đàn mạng trong nước và quốc tế thì rất ít người nghĩ được viễn cảnh đồng bào cả nước bảo vệ, và đồng lòng là cảnh tượng thế nào.

Nhưng những người nước ngoài đó sẽ sớm được chứng kiến cảnh tượng khó quên nhất trong đời, thấy được một đất nước gà bay chó sủa chửi nhau, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán lại đoàn kết đầy lòng tin và giang tay bảo vệ đồng bào của nước mình trong mọi hiểm cảnh, không bỏ rơi bất kì một ai.
_________
Cậu cùng Vy Anh cuối cùng cũng tìm được đường đến phòng y tế nhưng lại không giống trong tưởng tượng của cậu phòng y tế này trống không còn đầy bụi bặm, kính cửa sổ cũng bể làm nhiều mãnh, cậu giơ tay đẩy cánh cửa phòng y tế đã rỉ sét ra bước vào trong. Chỉ thấy trong góc có một chiếc giường cũ kĩ được tấm màn rách rưới ố vàng che quanh, cậu nhìn thấy có người đang nằm trên giường, da trắng bệch như chẳng còn giọt máu.

Cậu bước nhanh tới sốc mạnh tấm màn ra, chỉ thấy trên đó là một cô gái mặc áo dài đỏ thêu hoa, chắc hẳn đây là chị Thảo người đã mất liên lạc trước đó.

Cậu và Vy Anh cố gắng gọi chị Thảo tỉnh dậy, chị Thảo tỉnh dậy sao nhiều lần lay không được bắt đầu có xu hướng tác động vật lý của cậu và Vy Anh, sao khi định thần lại cũng biết 2 người trước mắt là ai chị Thảo cũng không ngại kể lại tất cả mọi chuyện cho hai người nghe.

Chị kể lúc mới tiến vào màn chơi, chị được phân cho làm giáo viên của ngôi trường này, chị cũng khá vui mừng vì nghĩ là giáo viên sẽ có phạm vi hoạt động rộng hơn, sẽ dễ thực hiện nhiệm vụ, cũng như tìm lá bài, nhưng khi chị đến đầy tìm manh mối thì bị tấn công, mặc dù vẫn có thể cảm nhận được nhưng không mở mắt ra được, tới khi cả hai tới cứu chị ấy.

Cậu nhìn xung quanh, phòng y tế này giống như còn che giấu một thứ gì đó, cậu cố gắng tìm kiếm mọi ngóc ngách,cuối cùng cậu tìm thấy một cuốn nhật ký trong khá tơi tả nhưng vẫn còn có thể nhìn được chữ bên trong.

Ở những trang đầu tiên chủ nhân của cuốn nhật ký chắc có lẽ đã rất phắn khởi, trong những dòng chữ như vô tri vô giác nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân cuốn nhật ký vì người này luôn nhắc đến đây là là nơi mà người này luôn muốn đến làm việc, người này đã viết rất nhiều về những điều tốt đẹp ở " nơi này " .

Đúng chính là " nơi này " mà không để bất kỳ những thứ gì có thể biết " nơi này" là đâu.

Nhưng bắt đầu từ trang 46 những thứ được viết trong cuốn nhật ký dần trở nên kì lạ hơn.

"Thứ đó là gì tại sao lại có đầu của một con thỏ, nhưng rõ ràng rất rõ ràng đó là con người mà"

Ở vài trang tiếp theo điều liên quan đến việc người này luôn tìm hiểu về sinh vật kia, hỏi những người có thâm niên lâu ở nơi đó nhưng chỉ nhận được chắc là do người này làm việc nhiều sinh ra ảo giác.

Nhưng người này chắc chắn đó là thật, dù không ai tin lời người này nói dần dần việc này cũng rơi vào lãng quên.

Nhưng khi đọc tiếp cậu lại đọc được việc người này gặp được thứ sinh vật kia,người này viết trong 1 lần đi trực đêm thì gặp được 1 thứ gì đó đang nằm dưới gốc cây, người này tiến lại gần thì thấy đó là 1 cái đầu, nhưng cái đầu này phân nửa là thỏ phân nửa là một bên mặt bị lột sạch da còn đang tứa máu tươi, người này hoảng quá liền bỏ luôn công việc và chạy về nhà.

Nhưng hôm sau hỏi những người đồng nghiệp tăng ca đêm qua có gặp chuyện như vậy hay không, nhưng ai cũng không, người này rất hoang mang không phải là bản thân người này làm việc nhiều quá nên sinh ra ảo giác rồi chứ.

Nhưng sự việc đáng sợ hơn còn ở phía sau, sau những dòng nhật ký người kia quyết định xin nghỉ một hôm để đi bệnh viện, thì không còn viết gì nữa khi cậu muốn đưa cuốn nhật ký vào không gian lưu trữ thì cậu chú ý thấy có một trang giấy gần như đứt lìa ra nhăn nhúm, cậu túm lấy tờ giấy kia, những dòng chữ ngoằn ngoèo trên trang giấy làm cho 3 người trong phòng y tế và những người trên khắp thế giới lạnh cả sống lưng.

" Chúng nó xé nát hết mọi người rời, làm sao đây, làm sao đây, nó sắp tới rồi, mọi người trong phòng thí nghiệm này đều không thể thoát được kể cả tôi"

" Tao đang đợi tụi bây đấy, nếu đã muốn biết bí mật này thì hãy chờ tao đến, tụi bây sẽ là những con thỏ thật xinh đẹp ".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play