Cậu bước ra khỏi phòng kí túc xá, đang định hỏi Tường vài chuyện, nhưng bỗng lúc này, tiếng trống đánh vang lên,lên chơi nhìn xuống sân trường thì thấy những học sinh của trường thỏ đi từ cổng vào, hình ảnh này khá kì dị, cái khuôn mặt thỏ lúc nào cũng nỡ nụ cười, bất kì tình huống gì, nhưng những con thỏ này không đáng sợ như con mà cậu thấy, những chú thỏ học sinh này trên đầu là đeo cái đầu thỏ bông, chẳng hề giống con thỏ mà cậu gặp lúc nãy, rốt cuộc làm sao để qua màn.
Cậu và Tường dựa vào thẻ học sinh để tìm đến đúng lớp học nhưng trong cái may lại có thêm cái rủi, đó là cậu và Tường chung 1 lớp, còn rủi là chỉ có cậu và Tường chung 1 lớp học, không còn một người chơi nào khác nữa, khi cậu và Tường bước vào lớp tất cả những học sinh trong lớp học quay đầu nhìn hay 2 người, chẳng phát ra tiếng động gì cả, chỉ nhìn họ chằm chằm như vậy mãi, da gà, da vịt cậu với Tường nổi lên không ngừng, mặc dù rất muốn chạy nhưng chắc rằng có chạy đến mệt cũng chẳng thoát ra được, trừ khi bỏ mạng lại trong cái trò chơi này.
Cậu nén lại việc muốn chạy trốn vào lòng, trong tâm không ngừng cầu mong ông bà gánh, cậu bước những bước run run vào bàn trống ở giữa lớp.
Những học sinh thỏ kia nhìn theo từng bước chân của 2 người, đến khi cả hai đã vào ngồi vào vị trí thì đầu của những học sinh phía những bàn đầu đã quay vẳng ra phía sau lưng để nhìn chằm chằm cả hai, nhưng lúc này cả lớp không còn yên lặng nữa ở trong những chiếc đầu thỏ vang lên tiếng răng rắc không ngừng, như tiếng từng khúc xương gãy rụng.
Phòng phát sóng:
[ Cái quãi đạn dì dị]
[Những học sinh đó không phải là con người!!!!]
[Chứ có ai nói không phải đâu]
.....
[Có ai đó đứng ngoài cửa lớp kìa, má vãi ò cao dữ]
Cậu nghe thấy tiếng cọc cọc, ngước mắt lên đập vào mắt là 1 người đàn ông tầm 25 tuổi, rất cao trên người là áo sơ mi đen và quần tây, tay áo dài được sắn lên tới khuỷu tay, đôi tay dài rắn rỏi sỏ vào túi quần, cuốn sổ đầu bài vắt bên hông, anh bước vào lớp học bước thẳng lên bục giảng, đập cuốn sổ đầu bài lên bàn cái cộp, anh gằn giọng nói.
" Cái lớp này học hành kiểu gì đấy hả, các anh chị giỡn mặt với tôi sao, tuần này các anh chị biết tôi bị các giáo viên khác khiếu nại mấy lần rồi chưa, lấy giấy ra chép phạt 1000 lần EM XIN HỨA SẼ KHÔNG BỊ KHIẾU NẠI NỮA"
Các học sinh thỏ quay đầu lại nghiêm túc lấy giấy viết ra chép phạt, cậu và Tường liếc nhìn nhau, cũng giả bộ đưa tay vào học bàn lấy giấy, nhưng khi đưa tay vào học bàn cậu cảm thấy tay mình đụng trúng thứ gì đó ương ướt, còn có một mớ gì đó rối rối, cậu khựng lại, lấy hết cam đảm ngó vào học bàn, một cái đầu mở trừng mắt, nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu đang mở to mắt nhìn, cái đầu kia nở nụ cười. Trong khoang miệng đầy chất dịch nhầy nhụa màu đen chảy ra, mùi tanh cực kì nồng đậm, cậu đứng bật dậy, lùi lại một bước, nhưng chiếc ghế là ghế liền nên khi cậu lùi mạnh như vậy, Tường cũng theo quán tính ngã mạnh ra sau té xuống ghế, tạo ra 1 âm thanh không hề nhỏ.
Lúc này những tiếng sột soạt từ viết va chạm với trang giấy hay những tiếng lật giấy cũng ngừng lại, tất cả học sinh cũng như giáo viên điều quay cái đầu nhìn cậu 1 cách kì lạ.
Cậu cũng chú ý tới hành động của mình cậu vội lên tiếng để giải thích.
"E..em xin lỗi thưa thầy, em cảm thấy bản thân em rất chóng mặt, còn nhức đầu, buồn nôn lắm ạ, xin phép thầy cho bạn Tường cùng em lên phòng y tế ạ"
Người thầy trên bục giảng nhìn cậu, rồi gật đầu, khi Tường được cậu kéo từ dưới đất lên vẫn còn đang hoang mang thì nghe người thầy kia lại nói.
" Tôi đi cùng các em, phòng y tế trường ta mới chuyển chỗ, nên các em sẽ không biết đường đi"
Trong lòng cậu đánh bộp một tiếng, cậu thầm nghĩ không thể để ông thầy giáo này đi cùng được, lời từ chối của cậu đến bên miệng luôn rồi mà lại bị hành động dứt khoát của giáo viên kia làm phải ngậm ngùi vào trong, tại vì ông thầy kia đã đi trước ra khỏi lớp luôn rồi.
Cậu nhìn theo bóng lưng kia, rồi kéo Tường còn đang xoa cái mông bị té đến ê ẩm nhanh chóng theo sau.
Khi đi ngang qua cầu thang người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn hai người.
Cậu với Tường khựng lại, nhanh chóng lùi lại 1 bước cách xa người đàn ông kia.
Lúc này người kia nói.
" Lùi lại làm gì, sao trong hai người căng thẳng thế kia, tôi cũng là người chơi, tôi tên là Lê MInh Quân, tôi ở sảnh chờ 003"
Trong phần bình luận của kênh phát sóng cũng đã có kha khá nhiều người từ phòng phát sóng của Lê Minh Quân ghé qua.
Thì ra người ta trước khi bị kéo vào trò chơi này là người mẫu ảnh nha, hèn chi đẹp trai dữ thần.
Sao khi giới thiệu với nhau xong cả 3 trao đổi tin tức với nhau thì mới biết rằng, không chỉ có 1 mình Quân được màn chơi sắp xếp đóng vai thành giáo viên, còn có 1 chị gái tên Thảo đã có kinh nghiệm làm giáo viên hai năm, cũng bị sếp vào hàng ngũ giáo viên giả , nhưng mới 1 tiếng trước anh Quân đã mất liên lạc với Chị Thảo, ở trong phần mềm trò chơi có cả ứng dụng liên lạc hay giao lưu giữa các người chơi với nhau, cậu và Tường cũng đã trao đổi cách liên lạc.
Nhưng theo những gì anh Quân cùng chị Thảo trao đổi với nhau thì, trước khi mất liên lạc chị Thảo có nói rằng chị ấy đã đi đến phòng y tế của ngôi trường này và cả hai mất liên lạc từ lúc đó.
Vốn biết trước cái trò chơi rác này luôn có những cái bẫy rập chờ sẵn họ, với những người không có 1 chút hiểu biết hay manh mối gì về màn chơi hay là cũng như cách mà những "Thứ" đứng phía sau vận hành những màn chơi cách mà để lựa chọn người may mắn nhất.
Cách an toàn nhất chính là tuân thủ quy tắc, cố gắng tránh né những gì nguy hiểm, tìm cách kím được đủ số điểm an toàn để đổi thẻ qua màn, hay còn có người đi lùng sục khắp nơi để tìm những lá bài.
Nhưng cậu thì khác, cậu quyết phải rạch mặt cái "Thứ" đứng sau kia và dày vò nó không có đường sống, tại sao lại kéo cậu vào cái mớ rắc rối này, cậu chỉ mới trúng 2 tỷ thôi, chỉ mới chạm móng chân lên con đường trở thành đại gia, tương lai còn có thể bao nuôi vài em gái ngọt nước, Nhưng Đạ Mú nó chỉ vì cái thứ tìm người may mắn kia mà liên lụy cậu, 20 năm cuộc đời cậu biết bản thân mình hên xui thất thường, có khi Hên thì Hên đến cực điểm như chỉ là đi khơi khơi ngoài đường lụm được cọc 500 dày như cái bản mặt bà hàng xóm, hay xui đến nỗi dù ngồi ở đâu thì cũng bị tai bay vạ gió vào mình.
Nên cậu đã sớm từ bỏ thế tục, tránh xa xã hội loài người, suốt ngày chỉ ăn rồi ngủ, nhưng mà vẫn tránh không khỏi.
Cậu quyết định đến phòng y tế nghiệm chứng xem xem ở đấy che dấu cái bí mật gì, không chừng hốt được mấy lá bài hay những công cụ gì hay ho.
Dưới sự khuyên nhủ không thành của mọi người, cậu vẫn một mực kiên quyết đến phòng y tế.
Phòng y tế nằm ở khu dạy học phụ đằng sau khu dạy chính, tất nhiên nằm cùng 1 tòa dạy cùng phòng y tế còn có thư viện, văn phòng đoàn, phòng giáo viên, và trên hết còn có phòng hiệu trưởng. Cậu định sau khi khám phá xong phòng y tế địa điểm tiếp theo sẽ là phòng hiệu trưởng.
Cậu chỉ đi một mình, vì không muốn liên lụy đến người chơi khác, hay ảnh hưởng đến việc 2 người kia kiếm điểm an toàn, nên mặc dù Tường hay anh Quân muốn đi theo thì cậu vẫn kiên quyết từ chối, 1 mình cậu lặng lẽ đi ngang qua từng lớp học, đi xuống tới cầu thang tầng trệt, thì cậu đã hứng được rất nhiều ánh mắt kinh dị từ học sinh đến giáo viên của ngôi trường này, cậu xoa xoa hai tay lại với nhau từng lớp da gà hiện rõ trên hai cánh tay, thật ra cậu không sự bị nhìn chằm chằm mà là cậu sợ ánh mắt vô tri vô giác đen kịch của những cái đầu bông thỏ kia, cậu đã quên mất lí do mà khiến cậu sinh ra ám ảnh với những con mắt nhựa ấy rồi.