Mà ở một bên Kỷ Thư cũng đang nói chuyện này với Khương Lạc, rõ ràng trong nhà chỉ có ba người, nhưng Kỷ Thư mỗi lần nhắc tới Khương Mật đều theo bản năng mà hạ thấp giọng, sợ rằng ý chí của thế giới này nghe được bảo bối phúc tinh của nó đến thảm, sẽ mở cho con bé đó một bàn tay vàng nào đó.
“Hôm nay em thấy con bé Mật Mật hình như sức khỏe không tốt lắm.”
Gầy yếu, nhợt nhạt, ngay cả sắc mặt cũng có chút vàng, cũng dễ dàng giật mình, hễ có chuyện gì là khóc om sòm.
Khương Lạc cũng học cô nhỏ hạ giọng xuống, trả lời cô nói: “Vậy điều đó có thể chứng minh nha đầu kia không thể hấp thu được vận may của Nghi Nhi nhà chúng ta?”
Kỷ Thư nghiêm túc mà suy nghĩ: “Em cũng không dám chắc, nhưng hôm nay em nhìn, nha đầu kia giống như có chút sợ hãi Tiểu Nghi Nhi chúng ta.”
“Vậy cứ từ từ quan sát, dù sao anh cũng không tin thế giới này thật sự có thể làm gì chúng ta.” Khương Lạc có thể cảm nhận được ý chí của thế giới này đối với bọn họ càng ngày ít ràng buộc hơn, không còn giống như lúc bọn họ vừa tới, thường xuyên cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Chờ khi Khương Lạc nghỉ ngơi xong, anh đưa Kỷ Thư cùng Khương Nghi tới huyện thành, Kỷ Thư thật sự vẫn còn lưu luyến những đồ cổ và văn vật bị bỏ ở trạm thu về lần trước, cho nên vừa đến trong huyện thành đã đến trạm thu về một chuyến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT