“Cũng không cần phải về sau, chỉ cần cậu đem đồ ăn đồ dùng cậu đã lấy của thanh niên trí thức Lưu trả lại, tôi liền tin cậu, trả đủ rồi, tôi coi như tin cậu mượn của bạn bè.” Kỷ Thư tuy không nghĩ muốn nhúng tay, nhưng cô thật sự coi thường bộ dạng ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú này của Phan Hải Tân.
Phan Hải Tân mặt lộ vẻ vài phần ngượng nghịu, nhưng trong nháy mắt cậu ta đáp ứng luôn: “Vậy phiền thanh niên trí thức Lưu liệt kê cho tôi một danh sách, tính toán cho rõ, chờ một thời gian nữa trên tay tôi dư dả, tôi nhất định trả hết.”
Chính là Lưu Lệ Quyên bộ dạng khóc thương tâm, vừa nghe Phan Hải Tân phải trả tiền cùng chính mình nhất đao lưỡng đoạn, lập tức giống như là bị điên ngăn cản: “Không cần! Đó là em tự nguyện cho anh, em không cần tiền anh đưa!”
Thậm chí còn vừa khóc vừa hung tợn mà nhìn chằm chằm Kỷ Thư: “Cô ở chỗ này nói bậy bạ gì đó!  Chuyện của tôi cùng A Hải cùng cô có quan hệ gì?!”
“Đương nhiên cùng tôi không quan hệ, cô thích là được!” Kỷ Thư vừa tức vừa buồn cười, thề không bao giờ quản chuyện của những người này.
Cho đến khi trở lại nhà Khương Tế, Kỷ Thư vẫn là vẻ mặt đen đủi phẫn nộ, cái này làm cho Lâm Nhuận Phương càng thêm lo lắng: “Làm sao vậy?”
Kỷ Thư thở phì phì mà đem sự tình vừa mới phát sinh nói cho Lâm Nhuận Phương, nghe thấy vậy Lâm Nhuận Phương chau mày, mắng Phan Hải Tân không phải người: “Thanh niên trí thức Phan này nhìn qua lịch sự văn nhã, sao có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play