“Người ta có thể xây được căn nhà này hẳn là cũng không phải thiếu tiền, cô cứ như vậy có nắm chắc người ta có thể đồng ý cho cô vào ở sao?” Trong đó có một nữ thanh niên trí thức coi thường diễn xuất của Lưu Lệ Quyên, cười nhạt một tiếng.
Lưu Lệ Quyên khinh thường mà phiết phiết nói: “Một cái người nhà quê, có tiền sao có thể so với người thành phố có tiền?”
Nữ thanh niên trí thức trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Tôi khuyên cô đừng cứ luôn mồm người nhà quê người thành phố, cô về sau chính là làm việc cùng người nhà quê mà trong miệng cô hay nói đó.”
Lưu Lệ Quyên nghe vậy càng trợn trắng mắt, cô ta lại không phải tới làm việc, cô ta sợ cái gì, ba mẹ cô ta mỗi tháng gửi tiền cùng vật tư đủ cho cô ta sống, cô ta mới không cần xuống ruộng làm việc, cô ta lại không thiếu chút đồ ăn này.
Mắt thấy mẫu thuẫn của hai người lại muốn gia tăng, Phan Hải Tân vội vàng khuyên giải, “Được rồi, mọi người mỗi người bớt một câu đi, đều là đồng chí xuống nông thôn xây dựng, hẳn là phải đoàn kết nhất trí, giúp đỡ cho nhau.”
Lưu Lệ Quyên nghe lời Phan Hải Tân nhất, lập tức ngoan ngoãn gật đầu ý bảo chính mình đã biết.
Nữ thanh niên trí thức ấn tượng đối với Phan Hải Tân cũng tốt, thấy cậu ta mở miệng điều đình, cũng nể tình mà an tĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play