Ngày hôm sau buổi sáng, khi Kỷ Thư giúp Lâm Nhuận Phương cầm mười cân thô lương, Lâm Nhuận Phương chỉ chỉ nhà chính bên kia, nhỏ giọng nói với Kỷ Thư: “Tối hôm qua cha cho chúng ta 30 đồng, còn nói lần này là mẹ làm không đúng, bảo chúng ta không cần so đo, nói cái gì đều là người một nhà, về sau vẫn muốn chiếu cố nhau, nói đến cùng còn không phải là vì lão tam.”
Lâm Nhuận Phương nói xong lời cuối cùng, nhịn không được bĩu môi, nghĩ đến trong lòng vẫn có tức giận.
“Ông ấy cho các người, cứ cầm lấy là được.” Kỷ Thư cười nói: “Đến nỗi mặt khác nghe một chút liền tính.”
Lâm Nhuận Phương đem 30 đồng kia giao cho Kỷ Thư, khó có lúc nhẹ nhàng mà cười nói: “Chị lại không ngốc, tiền chị khẳng định phải nhận lấy.”
“Chờ thêm mấy ngày em đưa cho chị ít chén đũa lại đây, trước dùng tạm.” Kỷ Thư nhận lấy tiền.
Lâm Nhuận Phương gật gật đầu, thanh âm so với vừa nãy càng thấp hơn: “Chị còn muốn hỏi chú hai một chuyện.”
“Chuyện gì?” Kỷ Thư hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play