Sau khi một nhà đại đội trưởng nghe vậy lập tức kéo Hổ Tử nói phải quỳ xuống dập đầu Khương Lạc, Khương Lạc vội né tránh xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, đừng khiến đứa bé chịu mệt, nhanh mang đứa trẻ về nhà đi, hôm nay bị hoảng sợ không nhẹ.”
Người Lưu gia vừa nghe cũng thấy có lý, tương lai còn dài, báo ân cũng không phải mỗi lúc này, vẫn là cơ thể đứa trẻ quan trọng, mẹ chồng nàng dâu lập tức mang đứa trẻ trở về nhà, hai cha con vẫn còn ở lại để cảm tạ mấy người xuống nước nhiệt tâm cứu giúp.
Theo sau càng lôi kéo Khương Lạc không bỏ, một hai phải đưa Khương Lạc về nhà uống một chén.
Khương Lạc lại xua tay cự tuyệt, anh còn phải về nhà làm tôm cho vợ ăn.
Đại đội trưởng thấy Khương Lạc xác thật không có đem việc này để trong lòng, thậm chí bởi vì hai cha con nhiệt tình cảm tạ mà có chút hoảng, ông ấy lập tức đưa mắt ra hiệu với con trai, mới nói: “Lạc Tử, hôm nay ngươi cứu mạng của Hổ Tử chính là đã cứu mạng cả nhà chúng ta, thúc cùng anh ngươi tuyệt đối quên không được ân tình này!”
“Thúc lời này khách khí quá, Hổ Tử cũng coi như cháu nhìn lớn lên, chẳng lẽ cháu còn có thể thấy chết không cứu?” Khương Lạc cười nói: “Chỉ là về sau chú ý chút, đứa nhỏ này không thích hợp đến gần sông nước.”
“Được được được! Về sau chúng ta tuyệt đối sẽ không để nó lại xuống nước!” Hai cha con đại đội trưởng lại là ngàn ân vạn cảm tạ một hồi lâu, Khương Lạc mới có thể mang theo Kỷ Thư thoát thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT