Vào ngày Tết Nguyên Đán, khi tuần thi còn chưa kết thúc, An Thính Miên bị Vân Ngạn kéo ra khỏi chăn xem pháo hoa, nghe người nào đó nói vài lời yêu thương, sau khi nhận quà thì cô lại chìm vào giấc ngủ như mọi khi.
Sau khi tuần thi kết thúc thì Vân Ngạn đi công tác, a ha ha ha ha ha ha ha ha ha, quả thực không có gì tuyệt hơn.
Tối hôm qua, sau khi hai người nằm trong chăn, vẻ mặt Vân Ngạn ai oán giống như một nàng dâu nhỏ đang tức giận. Đương nhiên An Thính Miên chỉ dám âm thầm lải nhải với chính mình, cũng không dám nói điều đó trước mặt chàng trai yếu ớt mỏng manh này.
Gần đây cô cũng càng ngày càng đắc ý, lần trước An Nguyên nhìn thấy cô, nói cô tại sao lại bị Vân Ngạn nuôi dưỡng thành kiêu ngạo như vậy, còn trở nên vô pháp vô thiên, học được cách chọc tức anh ấy, An Nguyên tỏ vẻ mình rất đau lòng.
Nhưng An Thính Miên cảm thấy không phải bởi vì chuyện cô chọc tức anh ấy, mà là bởi vì anh trai mình và chị dâu tương lai cãi nhau, chị dâu tương lai của mình chạy ra nước ngoài mà không nói cho anh trai biết.
Lúc này An Thính Miên đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người trước mặt. Đôi mắt cô không kìm được mà nhìn bụng Ngụy Lam. Cô… sắp được làm cô út rồi à?
An Nguyên này hành động nhanh đấy, vào hôm Quốc khánh, trong lúc vô tình cô nghe được ở chỗ Vân Ngạn, anh trai mình đang theo đuổi một cô gái. Sau đó lại nghe được một tháng trước mới theo đuổi được người ta thì một tháng sau chị ấy đã mang thai, hiệu suất này của An Nguyên đúng là đánh đâu trúng đấy. Trong lòng An Thính Miên không khỏi giơ ngón tay cái cho anh mình.
Khụ khụ, hiện giờ.
Ừm, tình hình không ổn lắm.
Ngày hôm qua vẫn là lần đầu tiên An Thính Miên gặp chị dâu nhà mình, chuyện này nói ra thì rất dài. Sau kỳ nghỉ đông, An Thính Miên luôn tìm công việc thực tập, sau đó cô được tuyển làm trợ lý cho nhà thiết kế trang phục trong studio nào đó, thật trùng hợp nhà thiết kế đó chính là Ngụy Lam.
Sau đó trước đây Ngụy Lam có nhận được một đơn đặt hàng, một người đàn ông đã đặt may vest tại cửa hàng của họ. Ngụy Lam bèn dẫn An Thính Miên đến nhà khách để lấy số đo.
Lúc đầu An Thính Miên nhìn thấy tòa nhà quen thuộc, trong lòng lẩm bẩm, xin đừng gặp phải An Nguyên, chà, không ngờ khách hàng kia chính là An Nguyên, hơn nữa cấp trên của mình chính là bạn gái của An Nguyên.
Thử nói xem, ai gặp chuyện này mà không ngơ ngác được cơ chứ.
Điều càng khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là, sau khi Ngụy Lam đo xong thì bị ói mửa.
Sau đó, chính là vở kịch hay, An Nguyên đưa người tới bệnh viện thì phát hiện chị ấy mang thai, thế nhưng Ngụy Lam không muốn lắm, thế rồi, hiện tại sắc mặt của anh cô rất khó coi.
Ôi trời đất ơi.
An Thính Miên đã cảm thấy hiện giờ cô không thể ở lại đây, chuyện này hơi quá, à, năm nay cấp trên của cô - Ngụy Lam mới hai mươi ba tuổi, vừa mới trở về từ nước ngoài liền vào studio kia.
An Thính Miên chỉ cảm thấy anh trai mình sắp xong đời rồi.
“Thính Miên, em quay về trước đi.”
A, từ khi cô và Ngụy Lam mới bắt đầu vào nhà, tầm mắt của anh vẫn luôn ở trên người Ngụy Lam, nếu không phải hiện giờ An Nguyên gọi mình thì An Thính Miên còn cho rằng anh ấy không quen mình.
Haiz, có bà xã rồi thì quên em gái, ui, nhưng mà nghĩ kỹ thì từ nay về sau người nào đó ấy à, sẽ bị Ngụy Lam “nuốt chửng”, a ha ha ha, trời thương cho kiếp luân hồi, trời xanh không bao giờ tha cho ai đâu, ha ha ha ha ha.
Bây giờ Ngụy Lam vẫn luôn im lặng mới biết trợ lý mà mình mới tuyển là em gái ruột của An Nguyên. Nhưng cho dù hiện tại đã biết thì cũng không có gì xấu hổ, từ khi nhìn thấy cô vào hôm qua, Ngụy Lam đã thích cô bé này rồi.
Cô gái nói chuyện rất nhẹ nhàng: “Thính Miên, em đi về trước đi, lát nữa chị.” Cô gái đang nói thì dừng lại một chút rồi nhìn thoáng qua An Nguyên, sau đó xoay người nói tiếp lời còn dang dở: “Lát nữa chị bảo anh trai em đưa chị về là được.”
“Dạ vâng, chị dâu.” An Thính Miên không hề để ý cách gọi của mình, khi thấy biểu cảm ngạc nhiên của chị ấy, cô mới phát hiện mình nói sai, còn chưa biết giải thích thế nào thì nghe thấy An Nguyên mở miệng nói, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
“Em về đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Anh trai lạnh lùng vô tình.
“Tạm biệt chị Ngụy Lam.” An Thính Miên chào tạm biệt xong thì rời đi, không để ý đến An Nguyên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngụy Lam nhìn theo An Thính Miên rời đi, mà An Nguyên vẫn luôn nhìn Ngụy Lam, đợi An Thính Miên ra tới sảnh lớn của bệnh viện, chị ấy mới xoay người nhìn An Nguyên.
Sự cô đơn trong mắt người đàn ông làm trái tim Ngụy Lam nhói đau.
…
An Thính Miên đứng ở cửa bệnh viện nhìn người qua lại.
Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua tòa nhà phía sau, tuy rằng anh trai nhà mình không phải người tốt gì, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn luôn hy vọng anh trai có thể tìm được người mình thực sự thích và ở bên người đó.
Cô lấy điện thoại ra, vốn định gọi điện bảo Vân Ngạn tới đón mình, đột nhiên nhớ ra Vân Ngạn đang đi công tác, An Thính Miên đá đá hòn đá không tồn tại trên đường, hiện giờ đã vào giữa đông, trên đường gió thổi vù vù.
An Thính Miên kéo chặt áo bông trên người, nhìn thoáng qua trạm xe buýt cách đó không xa, cô cũng thực sự không muốn chen lấn trên xe công cộng nên cô cầm điện thoại gọi một chiếc taxi.
Những ngày Vân Ngạn đi vắng, An Thính Miên tận tâm làm việc. Sau ngày hôm đó, Ngụy Lam vẫn đi làm như bình thường, trông không có gì khác thường, ngoại trừ đổi thành mang giày đế bằng và xế chiều mỗi ngày đều có An Nguyên chờ dưới tòa nhà làm việc.
Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, mặc dù studio thực chất là cửa hàng do Ngụy Lam làm chủ, nhưng An Thính Miên dưới trướng của Ngụy Lam rất ngoan, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc của mình, sau khi tan tầm buổi chiều thì giả vờ không quen biết An Nguyên mà tự gọi xe về nhà.
Điều này khiến cho Ngụy Lam hoài nghi rốt cuộc cô có phải em gái của An Nguyên hay không, dù sao An Nguyên trông không giống như một cậu chủ nhà giàu keo kiệt.
An Thính Miên hoàn toàn không nghĩ tới bản thân trong mắt chị dâu tương lai chính là một cô bé không rành thế sự, hiểu chuyện, nghe lời. Nếu như chị dâu tương lai biết mình đã kết hôn, có lẽ sẽ bị dọa hết hồn.
Buổi tối An Thính Miên nằm trên giường, cô đặt điện thoại trên gối giữ nó cố định, còn chân nhỏ lắc qua lắc lại.
Bên kia điện thoại, Vân Ngạn ngồi ở ghế sếp, khuôn mặt tràn ngập cưng chiều, nghe cô bé của mình kể chuyện sinh động như thật.
“Trời ạ, anh không biết đâu, em đi vào liền phát hiện bầu không khí có gì đó sai sai, chị dâu nhỏ sửng sốt một chút, sau đó lại chào hỏi anh trai em như thể không có việc gì.” Hiện giờ An Thính Miên đã tự động coi người ta là chị dâu mình rồi, chủ yếu là Ngụy Lam quả thật nhỏ hơn anh trai mình bốn, năm tuổi, cũng chỉ lớn hơn mình ba tuổi.
“Sau đó thì sao?” Vân Ngạn phối hợp với cô.
“Sau đó khi bọn em lấy số đo quần áo cho anh trai em, có thể là chị dâu ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh em nên sau đó chị dâu ói mửa, anh nói xem một lão già như anh ấy còn xịt nước hoa gì chứ?
Khóe mắt Vân Ngạn giật giật, việc này.
“Nhưng em đoán chắc là anh ấy giống anh, là hương xông mùi ở trong tủ quần áo.”
Vân Ngạn cho rằng cô bé cũng ghét mình, cẩn thận hỏi: “Nếu em không thích thì anh sẽ không xông mùi nữa được không?”
An Thính Miên không suy nghĩ đã lắc đầu: “Ưm ~ em thích mùi thơm trên người anh, thật sự rất dễ ngửi.” Cô nói rồi, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Hương xông của anh ở đâu thế, em cũng muốn đặt ở trong tủ quần áo của em, mỗi lần anh ngủ bên cạnh em, em ngửi thấy mùi kia đều ngủ rất ngon.”
Tâm trạng Vân Ngạn đột nhiên tốt lên, cô gái của anh thích: “Hương xông hết rồi, để anh mua cái mới về cho em nhé?”
“Được.” An Thính Miên vui vẻ lắc lắc cái đầu, nói tiếp về chuyện của An Nguyên: “Haiz, em sắp phải làm cô út rồi, anh nói xem tại sao anh trai em lại cầm thú như vậy, người ta mới hai mươi ba tuổi đã mang thai con của anh ấy, đúng là không phải người.”
Vân Ngạn nhất thời không biết nói gì, dù sao cục cưng nhà anh cũng mới hai mươi tuổi đã gả cho anh. Anh không dám nói lời nào, sợ câu tiếp theo của cô sẽ tố cáo anh.
“Nghĩ sau này có một người bảo anh em đi hướng đông thì anh ấy không dám đi hướng tây, ái chà, thật sung sướng, còn có một bé con khóc oe oe lôi kéo góc áo anh em, khiến anh em không thể nổi giận, a, quá giỏi.”
“Nhưng mà em rất chờ mong nha, nếu anh em và chị dâu ở bên nhau, vậy không lâu sau nữa sẽ có một bé gái hoặc một bé trai mềm mại nũng nịu gọi em là cô út hoặc dì út, nghĩ đã thấy hưng phấn rồi, vậy đến lúc đó anh cũng được gọi là chú út, anh có vui không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh thì có gì để vui chứ, nhưng cũng chỉ có thể theo cô: “Vui chứ.”
An Thính Miên lăn lộn ở trên giường, trời ơi, hưng phấn quá đi.