An Thính Miên ngủ mơ mơ màng màng, toàn thân đau nhức, đến một ngón tay cũng không muốn động, có lẽ do ngủ quá lâu nên đầu An Thính Miên hơi choáng váng, cô muốn xem hiện tại là mấy giờ, tay sờ loạn.
Ư, hử?!
Cảm xúc này thật thoải mái, khoé miệng An Thính Miên dần cong lên, ồ, sờ thích ghê, không quá cứng cũng không quá mềm, ừm, từng múi rõ ràng, đây là, à, cơ bụng.
Hả! Cơ bụng!
An Thính Miên kinh ngạc, mở đôi mắt mông lung thì thấy người đàn ông cười như không cười đang nhìn mình.
Hết lần này tới lần khác, người đàn ông vẫn cười hiền lành và vô hại như vậy: “Cục cưng còn muốn sờ nữa không? Em yên tâm, anh nhất định sẽ tự nguyện.”
Cái quỷ gì vậy, còn tự nguyện? Nói cứ như là cô ép buộc anh vậy. An Thính Miên giả vờ tức giận, đánh một cái lên ngực anh.
“Á.”
Ôi trời, còn giả vờ với cô nữa à?
“Thôi, trông dáng vẻ yếu đuối mong manh này của anh, em không sờ soạng đâu, tránh cho anh không được.”
Anh bật cười liếc mắt nhìn cô, cầm tay cô sờ xuống dưới: “Cục cưng chắc chắn chứ?”
Cầm trong tay lập tức thấy nóng hổi, An Thính Miên thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh trên đó, má nó! An Thính Miên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tượng tượng nổi, nói chuyện lắp bắp: “Anh, anh, anh, không mặc quần áo!”
Vân Ngạn vô tội nhìn cô, trần thuật một sự thật: “Bé cưng, là chúng ta đều chưa mặc.”
“A a a a, anh lưu manh, đến một bộ quần áo cũng không cho em mặc.” Cô quấn chăn lăn qua một bên.
Sau đó để lộ ra cơ thể hoàn mỹ của người đàn ông.
An Thính Miên nhìn cảnh tượng tuyệt sắc trước mặt, cô nuốt nước miếng, nhận ra được điều gì, sau đó lại dời mắt với tốc độ ánh sáng. Mẹ ơi, con sắp đau mắt rồi. An Thính Miên quấn chăn bông chạy về phía phòng tắm như chạy trốn. Bây giờ không chạy còn định để đến khi nào?
Trên giường, người đàn ông cúi đầu nhìn, đầu lưỡi đẩy đẩy má, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ hoảng sợ của cô, anh có đáng sợ như vậy à?
An Thính Miên đứng ở trước gương, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt cô, xong rồi, xong rồi, trong đầu hoàn toàn đều là hình dáng cậu bé của Vân Ngạn, má nó, hiện tại đầu óc cô đều là phế liệu đồi trụy. Đóa hoa xinh đẹp của tổ quốc đã bị tên đàn ông già Vân Ngạn kia làm ô nhiễm rồi.
An Thính Miên nhìn mình trong gương, lúc này cô mới chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, là một chiếc nhẫn trơn, bên trên khắc cây trúc, kim cương nhỏ vụn được khảm ở mặt trên nhưng tay nghề không quá tốt. Trong đầu An Thính Miên nảy ra một suy nghĩ, không phải là do chính anh làm… chứ?
Tuy rằng tay nghề không ra sao nhưng cây trúc trên đó đã chiếm được cảm tình của cô: “Trong căn phòng trúc, nằm ngủ nghe tiếng mưa. Trong mộng, rêu xanh mãi không phai.” Tên cô cũng xuất phát từ bài thơ này, cô gái vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, không nhịn được cười thành tiếng, không ngờ người đàn ông này lại có tình thú như vậy?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, An Thính Miên bất an kéo chặt chăn bông trong tay, cũng may vừa rồi khi cô đi vào đã khóa chặt cửa.
Vài giây sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Thính Miên?”
“Có chuyện gì!” Giọng nói cô ra vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang cực kỳ hoảng loạn.
“Anh tìm giúp em một cái váy, treo cho em ở tay nắm cửa, anh đi ra ngoài nấu cơm cho em.”
“Ừ, anh mau đi đi.” Cô ổn định giọng nói, cố gắng không để anh nghe ra tâm tư đắc ý của mình bây giờ.
Hì hì, tên nhóc (*) này! Đàn ông ấy mà, còn không phải bị cô dễ dàng thao túng sao.
(*) Gốc là 小样儿: là kiểu xưng hô thân mật giữa bạn bè đồng trang lứa, nếu dùng cho người không thân sẽ là mất lịch sự.
Cô chờ đến khi không còn tiếng bước chân ngoài cửa thì mới dám mở cửa ra, thật là sợ anh mà, đàn ông lớn tuổi rồi mà còn như sói như hổ.
An Thính Miên thò đầu ra, nhìn phòng ngủ một vòng, rất tốt, không có ai. An Thính Miên vươn cánh tay trắng nõn, lấy túi trên tay nắm cửa rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô mở túi ra, bên trong có một cái váy ngủ sạch sẽ, còn có một cái quần lót, anh không lấy áo lót, có lẽ là do anh nghĩ hầu như bình thường cô mặc váy ngủ thì sẽ không mặc áo lót.
Nhưng bất kể là lý do nào, An Thính Miên đều rất vui, ài, đàn ông, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ “thuần phục” anh.
An Thính Miên nhanh chóng bỏ chăn ra, thay váy ngủ cotton dày dặn trong túi.
Sau khi rửa mặt rồi dưỡng da, An Thính Miên không thích trang điểm, được rồi, chủ yếu là lười trang điểm, dù sao cũng đâu phải anh chưa từng thấy mặt mộc của cô, hơn nữa còn là kiểu nhìn thấy cô từ nhỏ đến lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thế nhưng hiện giờ bọn họ đã kết hôn, thôi, trang điểm một lớp nhẹ đi, cô vẫn là người yêu cái đẹp.
Sau khi trang điểm xong, An Thính Miên vén tóc lên kiểm tra cơ thể mình, ừm, có mấy cái dấu hôn.
Khóe môi An Thính Miên giật giật, anh không hổ là tên đàn ông khốn kiếp, trên cổ, trên ngực, trên vai đều có một đống vết dâu tây nhỏ đỏ tươi.
An Thính Miên nghĩ tới điều gì đó, vén tà váy lên quá eo, nhìn thấy dấu vết ở đùi trong, cùng với vết véo trên eo, chậc, nếu không phải còn chứng cứ chói lọi này thì cô cũng quên mất tối qua anh đã làm gì.
Chắc hôm nay cũng sẽ không ra ngoài nên An Thính Miên cũng không che, cô bất đắc dĩ buông làn váy, nhỏ giọng lầm bầm, chẳng lẽ đây là người đàn ông độc thân hai mươi tám năm sao?
Khi An Thính Miên chuẩn bị xong, đi ra ngoài thì thấy anh đã rửa mặt ở nhà tắm bên ngoài rồi, hiện giờ đang làm bữa sáng cho cô.
An Thính Miên bèn đứng ở cửa, dựa vào khung cửa, cô khoanh hai tay, haiz, mặc dù tên đàn ông khốn nạn này hơi giống chó một chút nhưng không thể nghi ngờ tên đàn ông này vẫn rất giỏi chăm sóc người khác.
Mặc dù bình thường ở nhà có người giúp việc bán thời gian tới, không cần quét dọn vệ sinh và giặt quần áo, nhưng hầu như nội y của cô đều được anh giặt cho, tất cũng vậy. Cô cũng không phải nấu ăn, kể cả chủ nhật, nếu Vân Ngạn đi ra ngoài công tác thì anh cũng sẽ chuẩn bị ba bữa một ngày cho cô, cô hoàn toàn không cần động tay. Đó là điều tuyệt vời nhất với một người lười biếng không biết gì ngoài ăn uống như cô.
Đương nhiên đối với những yêu cầu trên giường của anh, cô vẫn rất vất vả, ai da, cô chỉ hài lòng với cuộc hôn nhân này một chút xíu mà thôi.
Anh đứng đối diện An Thính Miên, đưa một ly sữa ấm cho cô, nghi ngờ liếc nhìn cô gái trước mặt.
An Thính Miên chú ý tới ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt không chút cảm xúc.
“Sao thế?” Chẳng lẽ bị cô mê hoặc rồi? Nhưng cô còn chưa tự luyến như vậy.
Vân Ngạn cụp mắt xuống, ăn phần đồ ăn sáng của mình, không chút để ý nói: “Hôm nay em muốn ra ngoài.”
An Thính Miên nghi hoặc, tại sao anh có thể có ảo giác này, cô luôn thích ở nhà, không thích giao tiếp, chỉ ra ngoài khi có bạn bè thân thiết rủ đi. Chỉ là tuần trước bọn họ mới vừa đến một trang trại ở ngoại thành rồi.
“À.” Mặt anh dần dần nở nụ cười, không phải thì tốt.
Tuần trước khi trở về, người nào đó nói giữa bọn họ nên có chút không gian, cũng chưa thương lượng với anh, nói với anh qua điện thoại, à không, là thông báo cho anh, cô muốn cùng bạn bè đi ra ngoài chơi hai ngày, cuối tuần không về.
Kết quả là anh đã gần nửa tháng không gặp cô, nếu tuần này cô không ở cạnh anh thì anh thật sự có thể trói cô ở trong nhà.
Tên đàn ông khốn kiếp, muốn cười thì cười, sao còn tỏ ra kiêu ngạo nín nhịn làm gì, haiz, chẳng lẽ anh gần như không thể rời khỏi cô. An Thính Miên ảo tưởng, nhưng cô cũng sẽ không thật sự tin rằng anh không thể xa cô, tuy nhiên không cản trở cô suy nghĩ vớ vẩn, ha ha ha, dù sao đâu có ai biết.
Làm như đang nói chuyện phiếm, anh ăn sáng, như không có việc gì hỏi: “Sao hôm nay em lại trang điểm?” Cô chưa bao giờ trang điểm trước mặt anh.
An Thính Miên nhai súp lơ xào cà chua, là mùi vị cô thích, cô không thích ăn súp lơ nhưng không kìm được giá trị dinh dưỡng cao của nó, Vân Ngạn lập tức thay đổi cách nấu cho cô.