Nữ phụ độc ác có bình luận trực tiếp

Chương 2


2 tuần


Tôi và nữ chính cùng bị bắt cóc, kẻ bắt cóc yêu cầu chọn một trong hai.

Nhưng hệ thống này không thân thiện với tôi một cách khó hiểu, nó thực sự khiến kẻ bắt cóc phải lòng tôi.

Phải lòng thì phải lòng, tại sao kẻ bắt cóc còn có thể đọc được suy nghĩ, anh ta biết mọi thứ tôi nghĩ?

Thật xấu hổ mà, khiến tôi thật sự muốn kiếm cái hố mà chui xuống!

Vì vậy, tôi ngay lập tức phủ nhận ba lần: “Tôi không có! Tôi không muốn! Tôi không dám!”

Kẻ bắt cóc nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên đầu tôi, mỉm cười đầy ẩn ý.

Vừa rồi tôi không để ý, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, tôi phát hiện khi anh ta cười, bên môi có một lúm đồng tiền nhỏ.

Aaa, kẻ bắt cóc với lúm đồng tiền, thật sự là mê ch.ết người.

Nhưng tôi rất tỉnh táo nhé, không có khả năng bị lúm đồng tiền quyến rũ.

“Đại ca, tôi thật sự không dám yêu đương với ngài, ngài đừng hiểu lầm.”

Kẻ bắt cóc ho nhẹ một tiếng: “Đừng gọi tôi là đại ca, khó nghe, gọi tôi là ca ca.”

“…”

“Gọi một tiếng ca ca xem nào.”

“…”

Anh ta còn khá kiên trì đó.

Nhưng tôi sẽ không gọi.

Sau đó bọn bắt cóc đưa tôi ra ngoài một mình.

Khi nhìn thấy bên ngoài là biển, tôi nghĩ ngay rằng anh ta sẽ ném tôi xuống biển để cho cá mập ăn!

Thằng chó đẻ! Nói mà không giữ lời!

Đã nói là đồng ý thực hiện một nguyện vọng của tôi, nhưng tôi vẫn chưa thấy anh trai mình và Trần Phong khóc lóc thảm thiết vì hối hận đâu!

Khi nào cái thể chất xui xẻo ch.ết tiệt này mới thay đổi đây? Tại sao tôi luôn là người thảm nhất?

Xương cốt sắt thép của tôi lập tức mềm thành vũng bùn, tôi nắm lấy cánh tay tên bắt cóc cầu xin tha thứ: “Ca ca! Ca, em sai rồi!”

Kẻ bắt cóc quay đầu lại, bị những dòng chữ phía trên đầu tôi lóe mù mắt ——

“Nếu như hôm nay lão nương không ch.ết, trở về nhất định sẽ gọi cảnh sát bắt ngươi! Chờ ngươi đi tù, ta liền đốt pháo ăn mừng!”

Kẻ bắt cóc: “…”

Tôi không bị ném xuống biển để cho cá ăn, tôi còn biết được sự thật về vụ bắt cóc của mình.

Hóa ra vụ bắt cóc này là do bố mẹ tôi sắp đặt.

Suýt thì quên mất, bố mẹ tôi còn khoẻ mạnh, đồng thời tuyệt đối không phân biệt đối xử chút nào.

Họ dàn dựng vở kịch này để tôi có thể thấy rõ Trần Phong là ai, để Tống Nham có thể thấy rõ Thịnh Lan Lan là ai.

Về việc Tống Nham đã chọn cứu Thịnh Lan Lan thay vì em gái của mình vào thời điểm quan trọng, bố mẹ tôi đã thưởng cho anh ấy một trận đòn hỗn hợp.

Lúc này, Tống Nham đã rất đau lòng vì Thịnh Lan Lan, mất đi lưu luyến với thế giới này.

Khi bị bố mẹ đánh, anh tôi không trốn tránh cũng không la hét, khắp người lộ ra một hơi thở vô cùng thê lương.

Tôi nhìn anh, trên đầu tôi lặng lẽ hiện ra một hàng chữ: “Đàn ông chỉ biết tình tình yêu yêu đều là phế vật!”

“Khụ!” Kẻ bắt cóc ho khan một tiếng.

Nhìn qua, có vẻ như anh ấy đang giả vờ ho vì không thể nhịn được cười.

Đợi đã _

Bây giờ tôi không thể gọi anh là kẻ bắt cóc, anh ấy là con trai của bạn của bố mẹ tôi, tên là Thẩm Duật Hành.

Anh rất quen thuộc với gia đình chúng tôi, nhưng vì chúng tôi đã không gặp anh ấy trong nhiều năm, tôi và anh trai không nhận ra anh ấy nữa.

Vì vậy, bố mẹ tôi nghĩ rằng việc mời anh ấy đóng vai kẻ bắt cóc là thích hợp nhất.

Thẩm Duật Hành chỉ hơn tôi hai tuổi, diễn kẻ bắt cóc y như thật vậy.

Có lẽ bình thường cũng làm một số việc lén lút, vì thế mời có thể hạ bút thành văn mà diễn đạt như vậy.

Dòng chữ trên đầu: “Kẻ trộm bại hoại này!”

Thẩm Duật Hành: “…”

Để trả đũa, trong lòng tôi không ngừng nói xấu anh ấy, Thẩm Duật Hành nói với bố mẹ tôi rằng tôi đã thổ lộ tình cảm với anh ấy và muốn cùng anh ấy nói chuyện yêu đương.

Bố mẹ tôi nghe xong liền vỗ đùi sung sướng.

“Tiểu Ly, cuối cùng con cũng hiểu ra rồi! Trần Phong mặc dù cùng con lớn lên, nhưng nó không nhìn ra được con tốt như thế nào, căn bản không xứng với con!”

“Con biết Trần Phong thật sự không xứng với con, nhưng con…”

“Duật Hành rất tốt đó!”

Mẹ tôi nhìn Thẩm Duật Hành giống như cách bà nhìn con rể của mình.

Làm ơn đi! Con là con gái của mẹ! Mẹ có thể nghe con nói trước được không?

Còn Thẩm Duật Hành, con đã thổ lộ tình cảm với anh ấy khi nào?

Dòng chữ phía trên đầu lại xuất hiện: “Đồ khốn kia, chờ cha mẹ tôi đi ra chỗ khác, tôi sẽ đánh gãy chân của anh!”

Thẩm Duật Hành khẽ cười một tiếng, quay sang bố mẹ tôi và nói: “Chú dì ơi, con muốn mời Tiểu Ly ăn tối, nhân tiện làm quen với nhau một chút ạ.”

Bố mẹ tôi: “Được, được!”

Rồi họ biến mất như một cơn gió.

Tôi: “…”

Thẩm Duật Hành lại nhàn nhã hỏi tôi: “Chúng ta đi ăn ở đâu?”

Tôi không nói nên lời nhìn anh,”Anh nghĩ tôi muốn ăn tối với anh sao?”

“Tại sao lại không?” Thẩm Duật Hành chậm rãi lặp lại những suy nghĩ trước đây của tôi,”Không phải có nghĩa là chỉ cần quay lại quá khứ, vì tôi đẹp trai và hiểu em, em nguyện ý cùng tôi yêu đương sao?”

“…”

Đã biết rồi thì thôi đi, sao còn nói ra như thế chứ!

Xấu hổ ch.ết mất!

Mặt tôi đỏ bừng và nóng lên, toàn thân tôi như muốn nổ tung.

Thẩm Duật Hành: “Đi thôi.”

Xem ra bữa này không ăn, anh sẽ không buông tha cho tôi.

Tại bàn ăn tối, tôi nghiêm túc nhận lỗi với anh ấy.

“Lúc đó anh doạ em sợ, em có chút mê sảng. Em thực sự không phải muốn yêu đương với anh.”

Thẩm Duật Hành: “Tôi không đủ đẹp trai?”

“Không phải.”

“Thế thì do tôi không đủ hiểu em ư?”

“…”

Anh đã có khả năng đọc suy nghĩ rồi, còn nói hiểu hay không hiểu gì nữa.

Tốt nhất là sau ngày hôm nay chúng tôi đừng gặp nhau nữa, nếu không tôi sẽ phải xấu hổ đến ch.ết đi sống lại vài lần nữa.

Nghĩ đến điều này, tôi chợt nhận ra rằng anh ấy có kỹ năng đọc suy nghĩ.

Đây không phải là lại biết tôi đang nghĩ gì ở trong lòng sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play