Cũng không biết là Tiêu Lộng và Bùi Nguyệt đã thương lượng những gì, lúc rời khỏi bộ tộc, Chung Yến Sanh cảm thấy bầu không khí giữa hai người dường như đã dịu đi không ít.
Vì gió trên cánh đồng tuyết này rất lớn, Bùi Nguyệt không tiễn họ quá xa, bà đưa tay chỉnh lại cái nón bị lệch của Chung Yến Sanh, mỉm cười: “Những năm qua, điều an ủi lớn nhất với cô mẫu chính là con vẫn còn sống. Đã gần hai mươi năm rồi, sống trong gió lạnh ngoài Bắc Quan, ta gần như đã quên mất dáng vẻ của Kinh thành, nhưng vẫn luôn nhớ rõ phụ mẫu con…”
Câu cuối cùng của bà có hơi hạ thấp giọng, giọng nói tan vào trong gió, hòa vào tiếng sáo vang vọng lại từ xa.
Chung Yến Sanh nhìn bà, trong lòng cảm thấy đau xót, không nhịn được mà nói: “Cô mẫu, nếu không, nếu không thì cô mẫu theo con về Kinh thành đi!”
“Đối với cô mẫu mà nói, Kinh thành giống như một cái lồng giam, nơi này mới thật sự phù hợp với cô mẫu.” 
Bùi Nguyệt lắc đầu, dịu dàng từ chối, ánh mắt mơ màng nhìn về cánh đồng tuyết bao la vô tận: “Đợi đến khi năm mới tuyết tan, thảo nguyên mênh mông bạt ngàn, dê bò nơi nơi, tự do cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi, đồng hành chỉ có gió và niềm vui… đó là cuộc sống mà suốt nửa đời ta chưa bao giờ nghĩ đến.”
Chung Yến Sanh theo ánh mắt bà nhìn ra xa, nghe bà miêu tả, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần mong ước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play