Mỗi lần được Tiêu Lộng hôn, Chung Yến Sanh đều không thể kiềm chế mà mơ màng, đôi môi bị nhào nặn đến mức biến dạng.
Cho đến khi tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, sau đó lại thêm một lớp xiêm y nữa bị lột ra, Chung Yến Sanh mới chậm chạp nhận ra mình đang bị cười nhạo.
Tiêu Lộng chơi đùa với hắn như vậy, rồi còn cười nhạo hắn giống búp măng non.
Chung Yến Sanh không vui, muốn đẩy đầu Tiêu Lộng ra, Tiêu Lộng tựa như nghe lời mà buông tha môi hắn, rồi lại vùi đầu vào cổ hắn liếm nhẹ lớp da mỏng manh nơi đó, mùi hương quyến rũ tỏa ra từng đợt từng đợt trong không khí.
Ánh mắt Tiêu Lộng ngày càng tối lại, những nụ hôn ướt át từ cằm trượt xuống yết hầu, sau đó lại ngậm nơi yếu ớt đó mà cọ xát.
Như thể ngậm được cổ con mồi yêu thích, hận không thể nuốt nó xuống bụng, lại luyến tiếc không nỡ cắn mạnh mà chỉ nhẹ nhàng cọ xát, muốn làm cho nó ướt đẫm, cả người nhuốm đầy mùi hương của mình.
Trong phòng không đốt lò sưởi, cũng không có bếp than, nhưng Chung Yến Sanh lại cảm thấy nóng bức lạ thường, hơi thở cũng dồn dập, gần như không thể thở nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT