May mà có Cảnh Vương đến đón, không cần phải cưỡi ngựa về.
Ngay khi nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, Chung Yến Sanh thật sự cảm kích Bùi Hoằng.
Thấy Chung Yến Sanh loạng choạng leo lên xe ngựa, Bùi Hoằng nhíu mày lo lắng, đang chuẩn bị lên theo thì bên tai vang lên giọng nói của Tiêu Lộng: “Cảnh Vương điện hạ.”
Vừa quay đầu lại, liền thấy Tiêu Lộng đang cưỡi ngựa đứng phía sau, đôi mắt xanh biển tựa viên ngọc bích quý báu của Mạc Bắc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống: “Bổn Vương có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Tiêu Lộng đã mở lời, Triển Nhung ở bên cạnh cũng dắt ngựa đến, Bùi Hoằng đành phải từ bỏ ý định lên xe, nhận lấy dây cương nhảy vọt lên ngựa, vừa phe phẩy cây quạt vừa nở nụ cười không có chút cảm xúc: “Vương thúc muốn hỏi gì?”
Từ sau khi Tiêu Lộng công khai đưa Chung Yến Sanh đi trong bữa tiệc riêng của Bùi Hoằng, hai người gần như công khai đối địch.
Tiêu Lộng có chuyện gì muốn nói với hắn ta, lại còn đặc biệt dùng hai từ “thỉnh giáo”?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play