Nghe câu trả lời của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh cũng không bất ngờ, kéo y phục ở vai Tiêu Lộng lau nước mắt, khụt khịt mũi: “À……”
Giả ngu một cách rõ ràng.
Vậy là đã hồi phục rồi.
Chung Yến Sanh vừa rồi khóc đến mức suýt không thở nổi, nắm lấy cổ áo của Tiêu Lộng mà run rẩy, giống như một con chim nhỏ bị mưa to đánh đến thê thảm, khiến người ta nhìn mà đau xót. Thấy hơi thở của Chung Yến Sanh đã ổn định lại, Tiêu Lộng duỗi tay đặt lên cằm Chung Yến Sanh, nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên để nhìn kỹ, tựa như đang đối đãi với trân bảo dễ vỡ, giọng điệu cũng trở nên nhỏ nhẹ và dịu dàng hơn: “Đỡ hơn chưa?”
Mắt Chung Yến Sanh đỏ hoe, gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, ngực hắn lại đau nhói, như thể muốn khóc thật to một trận.
Mọi người đều nghĩ Thái tử được vinh sủng vô hạn, việc bức Vua thoái vị là để nhanh chóng đoạt ngôi, nhưng phụ thân và mẫu thân của hắn đã bỏ mạng vào ngày hắn sinh ra, toàn bộ Đông Cung đều bị đốt thành tro bụi, kể từ đó trở thành một điều cấm kỵ đẫm máu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT