Trước mặt là Đạp Tuyết ấm áp, sau lưng là l·ồng ngực rắn chắc của Định Vương điện hạ, Chung Yến Sanh bị kẹp ở giữa, không có chỗ nào để trốn, lông mi đã bắt đầu ươn ướt.
Triển Nhung ở bên ngoài giả bộ ho một tiếng: “Ừ thì, ta vào được chưa?”
Chung Yến Sanh giật mình tỉnh dậy, cố gắng đẩy cái đầu to đầy lông trong l·ồng ngực ra: “Đạp Tuyết… chân ngươi bẩn quá! Đi xuống!”
Đạp Tuyết bị chê chân bẩn cụp tai xuống, kêu ô lên một tiếng, tủi thân buông chân ra lùi xuống.
Thấy Đạp Tuyết bị đuổi đi, Tiêu Lộng có vẻ rất vui, đại khái Tiêu Lộng nghĩ rằng Chung Yến Sanh đuổi Đạp Tuyết đi, có nghĩa là thích mình hơn, cong mắt ôm eo Chung Yến Sanh, cọ cọ vào cổ Chung Yến Sanh, say mê ngửi ngửi mùi hương của hắn.
Rơi vào ổ c·ướp đương nhiên không có thời gian để chỉnh trang hình tượng, Định Vương điện hạ để tóc dài buông xõa, sợi tóc lạnh lẽo rơi xuống cổ hắn, mát lạnh.
Cổ Chung Yến Sanh đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận: “Ngươi cũng tránh ra!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT