Hiện tại là không thể trông cậy vào Tiêu Lộng.
Cách thời điểm thủ lĩnh Thủy Vân trại trở về cũng còn hai ba ngày nữa, trong khoảng thời gian này, ít nhất là phải thăm dò tình hình xung quanh, lỡ như có gì không may xảy ra thì còn có thể đưa Tiêu Lộng chạy trốn trước.
Bây giờ, trạng thái của Tiêu Lộng đã như vậy, cũng không biết đến khi nào mới có thể khôi phục.
Nhưng bộ dạng này của Tiêu Lộng, chắc chắn không thể để ai ngoài Triển Nhung và Lâu Thanh Đường biết được, cho nên dù có an toàn thoát khỏi Thủy Vân trại, Chung Yến Sanh cũng không biết phải đi đâu, tới dịch quán thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi đụng phải những người khác.
Chung Yến Sanh cúi đầu, nhìn Tiêu Lộng đang chui vào lòng mình như Đạp Tuyết.
Chung Yến Sanh không dám tưởng tượng, nếu lúc này Triển Nhung dẫn người đến tìm họ, thấy Tiêu Lộng bám lấy hắn gọi ‘chủ nhân’, thì sắc mặt sẽ xuất sắc cỡ nào.
Dù sao tình huống cũng tệ hơn so với bây giờ, Chung Yến Sanh tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, hắn vừa đói vừa mệt, lại còn đang bệnh, mềm yếu đẩy đầu Tiêu Lộng đang chôn đầu ở trong ngực mình ra, uể oải ngăn cản: “Đừng gọi ta là chủ nhân… đừng có cởi y phục của ta ra!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT