Khi bị Tiêu Lộng hôn, Chung Yến Sanh cảm thấy miệng hắn có vị gì đó là lạ.
Nếu không phải phát hiện ra Tiêu Lộng đã b·ị th·ương, hắn còn muốn đạp Tiêu Lộng một cái nữa.
Chung Yến Sanh bịt miệng không lên tiếng, trong sơn động dần trở nên yên tĩnh, lúc này chú ý mới nghe thấy tiếng động nhỏ truyền tới từ ngoài vào.
Hình như có người đi qua cái sơn động bị che giấu sau những tán cây rậm rạp này, có ánh lửa lập lòe ngoài sơn động, hẳn là cầm đuốc hoặc đèn lồng. 
Chung Yến Sanh được Tiêu Lộng che chắn ở phía sau, tằm mắt của hắn vẫn dính chặt lên gương mặt anh tuấn của Tiêu Lộng đang nhìn chằm chằm về phía cửa sơn động, vừa nghĩ đến chuyện cái đầu này vừa rồi còn ở giữa hai chân mình làm gì đó lại khiến tai hắn đỏ bừng, Chung Yến Sanh vội vàng cúi đầu nhìn vào eo Tiêu Lộng.
Không biết có phải ảo giác không, mà chỗ sẫm màu đó dường như lại lan rộng thêm thành một mảng lớn… v·ết th·ương trên eo Tiêu Lộng chắc chắn không nhỏ, vẫn luôn chưa được chữa trị, chỉ sợ là đã chuyển biến xấu. 
Khó trách hắn lại ngửi thấy mùi máu nồng nặc như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play