Một đám người nháo nhào xông vào phòng, không khí cô đặc đến mức có thể ép ra nước bỗng chốc tan biến, cũng không còn khiến người ta bức bối nữa.
May mắn là trước khi đi Tiêu Lộng đã quấn Chung Yến Sanh vào trong chăn, hắn kéo chăn, thuận thế ngồi dậy, giả vờ vẫn còn buồn ngủ mà dụi mắt, cố gắng che giấu hơi thở rối loạn: “Có chuyện gì vậy… Hoắc Song?”
Bởi vì lúc nãy bị hôn quá mãnh liệt mà giọng hắn vẫn còn khàn, mềm mại như bông, giống như vừa bị đánh thức.
Trong phòng không có nến, màn lụa ở đầu giường buông xuống, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn mà thị vệ cầm theo, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng Chung Yến Sanh quấn trong chăn, không ai thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của tiểu Điện hạ.
Động tác xông vào vội vàng của Hoắc Song dừng lại, y vô thức nhìn qua Triển Nhung đang khoanh tay dựa vào cửa, vẻ mặt lạnh lùng.
Chẳng lẽ là y nghĩ nhiều, Triển Nhung thật sự đang tìm người lẻn vào phòng của Định Vương, chứ không phải cố ý chọc giận y để kéo dài thời gian?
Chung Yến Sanh ậm ừ: “Hoắc Song?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT