Sau Khi Tìm Lầm Vai Ác Ca Ca

Vậy, thực xin lỗi?


1 ngày

trướctiếp

Lần đầu tiên cùng Thiếu gia thật gặp mặt không giống như trong dự đoán, Chung Yến Sanh tâm sự nặng nề, cũng ngại cùng người khác nói chuyện, buồn rầu mà cùng hắc y nhân rời khỏi biệt viện Trường Liễu.

Mới vừa bước ra khỏi ngạch cửa, phía sau liền “Phanh” một tiếng mà khép lại đại môn, có thể nói là lưu loát lãnh khốc.

Người này chắc là một lòng hướng về vị kia nên không thích hắn a.

Chung Yến Sanh trước nay đều khiến người yêu thích, lần đầu chịu loại lạnh nhạt này, khó tránh khỏi buồn bực một chút, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Ai kêu hắn chiếm vị trí của người ta, được sống tốt mười mấy năm làm chi.

Lúc này sắc trời đã không còn sáng, trên mặt hồ gió thổi từ xa tới, mang theo hơi nước lạnh như băng, hình như trời sắp mưa, bị gió thổi qua, cảm giác đau đớn trên cổ càng thêm rõ ràng.

Chung Yến Sanh nhịn không được duỗi tay sờ soạng một chút, vừa cúi đầu liền thấy, đầu ngón tay oánh nhuận dính một chút m·áu, phá lệ bắt mắt, đột nhiên thấy đầu choáng váng.

Là khi rơi xuống bụi hoa bị trầy, hay là do kiếm quẹt bị thương?

Miệng v·ết th·ương này không phát hiện còn đỡ, một khi phát hiện liền tăng mạnh cảm giác, vô cùng đau đớn, Chung Yến Sanh rên rỉ, che lại cổ hoảng loạn bò lên trên xe ngựa, lấy gương đồng ra xem xét.

Cầm gương nhìn nửa ngày, Chung Yến Sanh cắn cắn môi, chịu đựng đau đớn đem v·ết m·áu lau đi, miễn cho bị người khác phát hiện sẽ không giải thích được.

Cũng may miệng v·ết th·ương nhỏ, chỉ rách da, lau hết máu thì sẽ nhìn không ra.

Sau khi lau xong, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng, là Vân Thành đã trở lại.

Mành xe ngựa bị nhấc lên, Vân Thành liền nhìn vào trong, thấy Chung Yến Sanh hoàn hoàn chỉnh chỉnh, mới nhẹ nhàng thở ra: “Ngài đã trở lại a thiếu gia, ta coi có thể trời sẽ mưa, liền chạy nhanh tới.”

Chung Yến Sanh chột dạ mà đem khăn nhét vào trong tay áo, giống như không có việc gì: “Ân ân.”

“Phu nhân có thể sẽ hồi phủ trước, chúng ta nhanh trở về.” Vân Thành cởi bỏ dây buộc ngựa, “Thiếu gia, ngài thấy được người mà ngài muốn gặp chưa?”

Chung Yến Sanh ngốc ngốc gật đầu: “Thấy”.

Nhưng mà cùng với tưởng tưởng của hắn thì hoàn toàn khác nhau a.

Hoàn toàn không giống nhau!

Hai người dự đoán không tồi, xe ngựa vừa rời khỏi biệt viện Trường Liễu, liền vang lên một tiếng “ầm”, mưa to tầm tã, nện rầm rầm lên xe ngựa, trong không khí lưu chuyển một mùi tanh của bùn.

Thời điểm hai người hồi phủ, bên trong Hầu phủ hoàn toàn yên tĩnh, tựa hồ không ai phát hiện Chung Yến Sanh cùng Vân Thành chuồn đi ra ngoài.

Xét thấy Hầu phu nhân sắp về tới, Vân Thành hỗ trợ Chung Yến Sanh nhanh chóng thay đổi xiêm y mới, đem đầu tóc một lần nữa buộc gọn, lại rửa mặt, sau khi làm xong, ra bên ngoài nhìn xung quanh: “Có phải đã trở về không?”

Sau khi Vân Thành đi ra ngoài hỏi thăm, trở về lắc đầu: “Phu nhân còn chưa có trở về.”

Kỳ quái, chùa Kim Phúc ở trên núi, nếu trời mưa, đường núi sẽ không dễ đi, Hầu phu nhân chắc chắn sẽ phải xuống núi sớm để trở về mới đúng.

Chung Yến Sanh buồn bực không thôi, cách một lát, lại kêu Vân Thành chạy đi hỏi thăm.

Vân Thành chạy vài lần, thẳng đến khi Chung Yến Sanh phải một mình dùng cơm chiều ở trong viện, đem thuốc bổ uống hết, bóng đêm rơi xuống, mới truyền đến tin tức, nói là Hầu phu nhân cùng Hầu gia đã trở về.

Chung Yến Sanh lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, đứng dậy liền chạy đến chủ viện, gã sai vặt chạy nhanh bung dù đuổi kịp ở phía sau.

Chung Yến Sanh đi tới sân của Hầu phu nhân, từ trước đến nay hắn không cần phải thông truyền, cũng không ai dám cản, một đường thông suốt mà đi vào chủ viện, nha hoàn dẫn hắn tới noãn các, sau đó đi vào thông báo.

Chung Yến Sanh chờ không kịp, tự mình tiến lên gõ cửa, hít vào một hơi mà nói: “Nương, ta có thể tiến vào không?”

Cách một lát, bên trong truyền ra âm thanh của Hoài An Hầu: “Tiến vào.”

Chung Yến Sanh lập tức đẩy cửa vào, không kịp chào hỏi, vội vã đi xem tình huống của Hầu phu nhân trước.

Hai phu thê Hoài An Hầu đang ngồi ở trên giường sưởi, hình như đang nói chuyện phiếm, Hầu phu nhân thật ra không có gì, chỉ là không giấu được b·iểu t·ình có một chút suy sụp.

Hoài An Hầu còn chưa thay triều phục, thần sắc trước sau vẫn nghiêm túc như cũ, ánh mắt rơi trên người Chung Yến Sanh, hơi hơi trách cứ: “Vừa tính kêu co  lại đây, con đã tới rồi. Bệnh vừa khỏi, liền chuồn đi ra ngoài chơi?”

Bị phát hiện!

Hắn cùng Vân Thành đều không ở nhà, xác thật dễ dàng bị phát hiện chạy ra ngoài.

Trong lòng Chung Yến Sanh lộp bộp một cái, hai hàng lông mi dài vì chột dạ mà run lên vài cái, ánh mắt mơ màng, sợ bị mắng, trộm nâng mắt ngó Hoài An Hầu.

Bộ dáng chột dạ đó thực sự đáng yêu, sắc mặt u sầu của Hầu phu nhân biến mất, che miệng cười rộ lên.

Ngữ khí của Hoài An Hầu nghiêm khắc: “Đi đâu vậy?”

“Dạ……đi dạo phố” Chung Yến Sanh linh quang chợt lóe, rũ lông mi, giọng điệu uỷ khuất mà nói: “Con ở trong nhà một mình nên nhàm chán, sau khi rời kinh mười năm, cũng không còn bằng hữu nào, nếu là……nếu là trong nhà còn có thêm ca ca đệ đệ tuổi xấp xỉ thì tốt rồi.”

Gương mặt của Chung Yến Sanh rất có tính lừa gạt, đại đa số thời điểm, không ai nhẫn tâm đối với gương mặt xinh đẹp này mà trách móc nặng nề, huống chi là nói chuyện ủy ủy khuất khuất như vậy, ngữ khí lại mềm như bông, giống như bộ lông xù xù của động vật nhỏ, đáng thương lại đáng yêu vô cùng.

Hoài An Hầu cùng Hầu phu nhân đồng thời yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.

Sau một lúc thật lâu, Hầu phu nhân nhịn không được sờ đầu nhi tử, ôn nhu mà đã mở miệng: “Điều Nhi muốn đi chơi thì có thể, nhưng phải mang theo vài người, kinh thành không thể so Cô Tô, nương sợ con ở bên ngoài bị người khác khi dễ, được không?”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu: “Được”.

Được mới là lạ.

Dẫn theo nhiều người sẽ không có biện pháp đi biệt viện Trường Liễu.

Thấy bộ dáng ngoan ngoãn của hắn, sắc mặt uy nghiêm của Hoài An Hầu cũng dịu bớt, nắm tay để lên môi ho khan một tiếng: “Được rồi, cha cũng không phải chất vấn con, đi ra ngoài chơi cả một ngày, trở về nghỉ ngơi sớm đi.” 

Trước tiên loại trừ hạt giống nghi ngờ trong lòng của Hoài An Hầu cùng Hầu phu nhân, khiến cho bọn họ biết mình ở một mình rất nhàm chán, không kháng cự khi xuất hiện thêm một vị huynh đệ.

Chung Yến Sanh lặng lẽ cong cong khóe môi, không còn vẻ mặt uỷ khuất, thân hình đơn bạc giống tờ giấy, lẻ loi một mình, nhìn thấy liền khiến người khác đau lòng.

Hầu phu nhân không tự chủ được nói: “Nếu không, khiến cho……”

Hoài An Hầu sau khi trầm mặc thật lâu, lắc đầu: “Không phải ta chưa nghĩ, mà là thế cục hiện tại, thật sự không thích hợp.”

Giữa chân mày của Hầu phu nhân lại nhiều thêm vài phần u sầu, khe khẽ thở dài, Hoài An Hầu xoa xoa tay phu nhân, an ủi: “Phu nhân mượn danh nghĩa bái phật, đi qua bên kia nhiều một chút. Chúng ta không phải đã an bài tốt rồi sao? Lại chờ một chút.”

Hầu phu nhân hốc mắt đỏ lên, lau lau khóe mắt, cuối cùng là gật gật đầu.

Thời điểm trở lại Xuân Vu viện, bên ngoài trời vẫn còn mưa, sấm chớp ầm ầm vang không ngừng.

Chung Yến Sanh bệnh vừa khỏi liền chạy ra ngoài một chuyến, mệt đến không chịu nổi, về phòng liền đóng cửa sổ rồi leo lên giường ngủ, tiếng sấm vang cả nữa buổi tối giống như là gặp ác mộng suốt đêm.

Hôm sau vừa mở mắt, liền cảm giác được toàn thân đều phát đau, đặc biệt là bụng, chạm vào một chút đều đau đến nổi hắn phải hít khí lạnh.

Hôm qua chắc là té b·ị th·ương, chỉ là nhất thời không có phát hiện.

Chung Yến Sanh cả người khó chịu, lại không dám gọi đại phu tới xem, ở trong một góc của giường Bạt Bộ cuộn thành một cục, nước mắt lặng lẽ rơi.

Vân Thành đã dậy từ sớm, nghe được động tĩnh, vòng qua bình phong đi đến mép giường, xốc chăn lên không thấy người đâu, đứng bên mép giường: “Thiếu gia tỉnh chưa? Ta kêu phòng bếp đem điểm tâm tới? Đúng rồi, sáng sớm hôm nay phu nhân lại đi chùa Kim Phúc bái phật, nên thiếu dùng một mình……”

Chung Yến Sanh vốn đang cắn răng nhịn đau, nghe vậy liền vui vẻ.

Tối hôm qua hắn còn phát sầu, Nương nói phải ở nhà, nên chuồn đi ra ngoài như thế nào.

Nhất thời hắn cũng không thấy đau bụng nữa, từ trên giường nhảy xuống dưới, chân trần đạp lên thảm, đôi mắt đảo qua đảo lại: “Vân Thành, mau mau, chúng ta đi biệt viện Trường Liễu!”

Vân Thành choáng váng: “Hôm nay còn đi a? Ai…… Thiếu gia, ngài trước mang vớ vào!”

Dùng điểm tâm xong, Chung Yến Sanh đột nhiên thông minh lên, đem mấy người trong viện đều cho lui hết, nghiêm túc phân phó bọn họ là mình muốn đọc sách, không cho phép quấy rầy, mang theo Vân Thành giống như đi làm đạo tặc dọc theo đường nhỏ rời khỏi Hầu phủ.

Trước lạ sau quen, Vân Thành thực mau che mặt đi thuê xe ngựa, nhìn ra Chung Yến Sanh sau này đại khái còn muốn đi ra bên ngoài nữa, nên đem xe ngựa thuê lâu dài, sau đó dắt đến khách điếm nghỉ ngơi là được.

Hôm nay con đường đi biệt viện Trường Liễu yên tĩnh rất nhiều, không gặp xe ngựa khác.

Chung Yến Sanh càng thêm tin tưởng, những chiếc xe ngựa đẹp đẽ cao quý ngày hôm qua chắc chắn là tới ngoại ô kinh thành để du ngoạn.

Thuê chiếc xe ngựa không giống như xe ngựa rộng rãi mềm mại thoải mái của Hầu phủ, chờ tới rùng trúc bên ngoài biệt viện, Chung Yến Sanh cảm giác bản thân sắp rã thành từng mảnh, hút hút khí lạnh, chầm chậm mà dịch xuống xe ngựa, hữu khí vô lực nói: “Ngươi đi chơi đi, qua hai ba canh giờ lại đến đón ta.”

Vân Thành tính tình phóng khoáng, hôm qua chạy tới chơi cùng người ta, đã kết giao thêm bạn, đáp ứng tức khắc, hưng phấn mà đi tìm bạn chơi cùng.

Cũng giống hôm qua khi tới đây, biệt viện Trường Liễu vẫn như cũ yên tĩnh đến nổi giống con quái vật khổng lồ đang ngủ say, sau một đêm mưa, trên mặt hồ phiêu đãng một lớp sương mù, gió thổi vi vu.

Chung Yến Sanh cọ tới cọ lui mà đi tới cửa, còn chưa có gõ, đại môn liền phát ra một tiếng kẽo kẹt, sau đại môn xuất hiện hắc y nhân ngày hôm qua, trên mặt vẫn như cũ không có b·iểu t·ình gì.

Chung Yến Sanh cảm thấy tính cách người nọ kỳ quái, bước qua ngạch cửa, đi theo hướng người nọ đi, tò mò mà hỏi thăm: “Ngươi tên là gì nha? Là đi theo ca ca tới đây sao?”

Thanh niên hắc y không phản ứng với hắn nói: “Thỉnh.”

Không biết vì sao, Chung Yến Sanh cảm thấy người nọ đi nhanh hơn so ngày hôm qua, nện bước cực nhanh. 

Chung Yến Sanh còn đau bụng, nghĩ thầm định kêu đối phương đi chậm một chút, lại cảm thấy mình có vẻ giống làm nũng làm nịu, ngại ngùng không dám nói ra, cắn răng nỗ lực đi theo phía sau, cả người vừa mệt vừa đau, chóp mũi đều toát mồ hôi.

Bên trong biệt viện Trường Liễu bố cục thực phức tạp, vòng bảy tám vòng, cũng chưa thấy đường lớn, đi đến trước cái sân, bước chân của Triển Nhung dừng lại, nghiêng người tránh ra, giơ tay đem Chung Yến Sanh đang thở hổn hển đẩy vào bên trong, phanh một tiếng mà khép cửa lại.

Chung Yến Sanh kiệt sức, bị đẩy một cái, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, đầu óc choáng váng, mờ mịt mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, xem xét bên trong viện.

Trống không, bốn phía tĩnh mịch, cũng không có một vật sống nào.

Đáy lòng đột nhiên nảy lên một cổ bất an, hắn nuốt nuốt nước miếng, đứng tại chỗ một lát, phát hiện cửa phòng khép hờ, do dự tiến lên gõ cửa, nhỏ giọng gọi: “Ca ca, ngươi có ở bên trong không?”

Không có tiếng đáp lại.

“Ta có thể tiến vào không?”

Vẫn là không có tiếng đáp lại.

Ngẫm lại, vị kia hành động bất tiện, Chung Yến Sanh lo lắng có chuyện gì xảy ra, nâng tay áo xoa xoa mồ hôi mỏng trên mặt, đẩy cửa phòng ra, một bên nhỏ giọng gọi ca ca, một bên thật cẩn thận đi vào.

Mới vừa bước vào trong phòng, trước mắt đột nhiên tối sầm, dưới chân không cẩn thận đụng đến thứ gì, một thanh âm “đông” vang lên, trong không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Thần kinh của Chung Yến Sanh buộc chặt, nháy mắt xù lông giống mèo con, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, sự sợ hãi trong tiềm thức khiến hắn theo bản năng nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng ngẫm lại đây là địa bàn của Hầu phủ, hai chân lại gắt gao đóng đinh tại chỗ.

Không thể sợ hãi, không thể chạy a.

Đỡ tường mà thở ra một hơi thật dài, Chung Yến Sanh nâng đầu nhìn, ban ngày ban mặt, cửa sổ bốn phía dùng miếng vải đen che chắn, một mảnh tối tăm, đôi mắt nhất thời chưa thích ứng, xem không rõ mọi vật xung quanh.

Càng ngày càng cổ quái.

Chung Yến Sanh nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu nhìn kỹ xem mình vừa mới đá cái gì, sau đó phát hiện, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, trong phòng như bị cuồng phong quét qua, lư hương nghiêng ngã, mảnh sứ vỡ đầy đất, gian ngoài không có đồ vật nào hoàn chỉnh, giống như là bị trộm ghé thăm.

Chẳng lẽ thật sự có trộm?

Chung Yến Sanh trong lòng căng thẳng, bất chấp kỳ quái, vòng qua bình phong hướng bên trong đi vào, ai biết mới vừa đi vòng qua, liền nghe một tiếng “Hưu”, có một vật bén nhọn xẹt qua đỉnh đầu, xuyên qua tấm bình phong sau đó cắm vào xuống đất.

Bởi vì lực đạo quá lớn, tấm bình phong vẽ tranh sơn thuỷ được làm bằng gỗ đỏ lắc lư lợi hại một chút, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Chung Yến Sanh sợ tới mức gần như muốn hét lên, đại não nháy mắt trống rỗng, lồng ngực đơn bạc phập phồng kịch liệt vài cái, tim đập nhanh như nổi trống, cứng đờ đưa mắt nhìn xuống phía dưới, vài phần lý trí còn sót lại có thể phân biệt ra đó là một cái phi đao.

Lấy tốc độ cùng lực đạo vừa rồi, nếu trật một chút, rớt xuống chính là hắn đầu a.

Hắn sợ đến nổi hậu tri hậu giác đứng ngốc tại chỗ, hốc mắt đỏ lên, tầm mắt mờ mịt như phủ một tầng sương mù mỏng, giống như đá quý dễ vỡ, tròng mắt ngơ ngác nâng lên trên một chút, mới thấy có người đang ngồi dựa vào giường.

Trong một mảnh tối tăm, người ngồi ở đầu giường tóc dài rối tung lộn xộn, trên người chỉ mặc mỗi chiếc trung y trắng, sợi tóc tựa hồ bị mồ hôi thấm ướt dính dính trên sườn mặt, lụa mỏng che đôi mắt lệch xuống một nửa, lộ ra hàng lông mi dày đậm cùng đôi mắt đỏ như máu, sườn mặt tuấn mỹ giống như ác ma, nhưng càng giống dã thú hơn, trong ánh mắt mang theo lạnh lẽo cùng cuồng bạo, đang lạnh lùng nhìn Chung Yến Sanh.

Cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm làm Chung Yến Sanh hoàn toàn cứng đờ, trong đầu có cái gì điên cuồng kêu gào cảnh cáo hắn chạy mau, sợ hãi làm hắn gần như hít thở không thông, hơn nửa ngày, mới từ trong giọng nói run rẩy phun ra hai chữ: “Ca…… Ca?”

Tiếng sấm chớp đêm qua đem bệnh đau đầu khó khăn lắm mới giảm một chút, kích thích càng thêm nghiêm trọng.

Nghe được thanh âm run rẩy của thiếu niên, trong cơn đau đớn, Tiêu Lộng thu hồi phần lý trí bị đánh mất trong chớp mắt, tầm mắt lạnh băng mà nhìn xem phản ứng của Chung Yến Sanh, thấy thân hình đơn bạc của hắn run run, giống chú chim nhỏ đang co rúc bộ lông run bần bật vì bị doạ sợ nên không dám kêu.

Cho dù thấy không rõ hình dáng khuôn mặt, cũng vẫn như cũ động lòng người.

Thật là xinh đẹp.

Môi mỏng của y hơi hơi nhếch lên, rõ ràng là đang cười, lại không có một chút ý cười nào, vẻ mặt anh tuấn đa tình lộ ra vài phần lãnh khốc, giọng nói giống như dụ dỗ, khàn khàn: “Lại đây.”

Tiêu Lộng chắc chắn Tiểu Tước Nhi này không dám lại, hắn đã gặp qua nhiều người như vậy, có ý đồ câu dẫn, nhưng lại nhát gan sợ sệt không dám lại gần.

Bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng phát điên này của hắn cũng không dám lại gần, bọn họ đều nghĩ hắn là kẻ điên khi mất khống chế giây tiếp theo liền gi·ết người, cho dù là thuộc hạ đã đi theo hắn nhiều năm, cũng chỉ dám ở xa xa ngoài viện mà quỳ gối.

Nhưng mà hắn xác thật là kẻ điên thích gi·ết người.

Phòng trong một mảnh tĩnh mịch, thiếu niên đứng cứng ngắc bên tấm bình phong không nhúc nhích.

Tiêu Lộng đè đè huyệt thái dương đau nhức, dễ như trở bàn tay mà suy đoán ra con đường mà thiếu niên đào tẩu, cũng chuẩn bị tùy thời đem phi tiêu ở đầu ngón tay cắm vào lồng ngực đơn bạc của thiếu niên.

Vật nhỏ xinh đẹp lại yếu ớt.

Tiêu Lộng nhắm mắt lại, nhẫn nại đau đớn khiến đầu óc vỡ ra, không ai phát hiện ra phía sau lưng hắn mồ hôi không ngừng tuôn ra như thác nước, dính ướt trung y tuyết trắng, trong cơn đau đớn hoãn loạn, hắn bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Thật nhẹ thật nhẹ, mỗi một bước đều mang theo chần chờ, nhưng không phải đào tẩu, mà là chậm rãi nhích lại gần.

Một cổ hơi thở mang hương thơm ngọt ngào mềm mại như sương mù ướt át mà cọ qua chóp mũi, dây cung trong đầu bị đứt bỗng chốc cả người thả lỏng.

Tiêu Lộng nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhìn thiếu niên mím mím môi, bước từng bước nhỏ mà đến gần mép giường.

Chung Yến Sanh biết mình ở trong mắt thiếu gia thật thực đáng ghét, nhưng không nghĩ tới sẽ có kinh hách ác liệt như vậy, hôm qua bị thương ở bụng hiện tại còn đau, thời điểm dịch đến mép giường, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không muốn mở miệng.

Nhưng khi đến gần, hắn híp mắt phát hiện, trạng thái của Tiêu Lộng hình như không tốt lắm.

Bỗng nhiên phức tạp cùng áy náy ở đáy lòng lấn áp sự sợ hãi, Chung Yến Sanh nghĩ thầm, đều do hắn, nếu không phải bởi vì hắn, đối phương có thể ở Hầu phủ thoải mái dễ chịu mà dưỡng bệnh, làm sao một mình lẻ loi mà sống ở chỗ này, trong lòng bất bình, muốn dọa dọa hắn cũng thực bình thường.

“Ngươi có phải lại đau đầu hay không?” Chung Yến Sanh cẩn thận cong lưng, trong một mảnh tối tăm đối diện đôi mắt đỏ như máu, thử thăm dò mở miệng.

Sau một lúc lâu, người trên giường hơi gật đầu nhìn hắn, ng·ay sau đó lại nghiêng đầu, dường như kinh ngạc: “Không sợ ta?”

Chung Yến Sanh thành thật trả lời: “Sợ.”

Vậy còn dám tới đây.

Đau đầu hơi giảm bớt, trong đầu cổ bạo ngược kia xúc động đến nổi muốn gi·ết người cũng bị đè ép xuống, quay trở về thời điểm tính tình ác liệt, Tiêu Lộng chậm rãi thay đổi tư thế, ỷ mình đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt sắc bén như sói, ở trên người Chung Yến Sanh đảo một vòng, khóe miệng nhếch lên: “Sao không gọi ta?”

Khi mới vừa rồi vào nhà, không phải vẫn luôn gọi ca ca sao.

Trải qua một hồi kinh hách, Chung Yến Sanh đã không còn muốn nhận tên ca ca tiện nghi này nữa, nghe vậy không hé răng.

“Hả?”

Đều là vì Hầu phủ, vì Hầu phủ.

Chung Yến Sanh ở trong lòng mặc niệm mấy lần, nhấp nhấp môi kêu: “…… Ca ca.”

Âm cuối còn mang theo chút nghẹn ngào.

“Tức giận?”

“Không có.” Chung Yến Sanh nhỏ giọng phủ nhận, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên, bị nước mắt rửa đến sáng lấp lánh, ngữ khí lại mang theo ý vị thanh thuần, nghĩ lại nghĩ, nghiêm túc mà dặn dò, “Ca ca, lá gan ta nhỏ, ngươi không cần khiến ta sợ như vậy.”

Bị một đôi mắt trong sáng như vậy nhìn, Định Vương điện hạ làm đại lưu manh mười mấy năm ở Mạc Bắc, lần đầu tiên không thể hiểu được mà sinh ra một chút tội lỗi.

Con ác thú giống như bị hắn trấn áp xuống dưới, sát khí quanh thân dần dần thu liễm, nhìn chăm chú vào Chung Yến Sanh, đột nhiên nhớ tới trước đó ở vùng Liêu Đông đã từng gặp qua một loại điểu.

Tròn vo, bộ lông xõa tung, nhát gan lại hiếu kỳ, vỗ cánh phành phạch rồi dừng ở trong lòng bàn tay hắn, một cục ấm áp dễ chịu, dân địa phương gọi nó vì bạc hầu sơn tước, là tinh linh trong núi.

Tiêu Lộng lặng im một lát, liếm liếm khóe môi: “Vậy, thực xin lỗi?”

Chung Yến Sanh chậm chạp mà gật đầu, tỏ vẻ hào phóng thông cảm: “Không sao”.

Bên ngoài hình như truyền đến một tiếng "Bùm".

Chúng ám vệ núp ở trên mái nhà nghe động tĩnh trong phòng mà té xuống.



 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp