Sau Khi Tìm Lầm Vai Ác Ca Ca

Gọi rất dễ nghe


1 ngày

trướctiếp

Tiêu Lộng đáp lại với thái độ nhẹ nhàng, phảng phất như đó là chuyện đương nhiên.

Mấy tên ám vệ đang ngồi xổm trên cây trợn mắt há hốc mồm.

Trừ bỏ vị Đường đệ là cái tên phế vật bùn nhão không trét nổi tường, chủ tử khi nào lại có thêm một đệ đệ nữa?

Biết ngài già da mặt dày, thế mà còn đáp lại?

Chung Yến Sanh vốn đang có chút chần chờ, nghe được người nọ đáp, trong lòng âm thầm xác nhận, người trước chính là vị thiếu gia thật kia mà mình chưa từng gặp mặt.

Tầm mắt đảo lên đảo xuống giữa dải lụa mỏng trên đôi mắt cùng chiếc xe lăn, tâm tình càng thêm phức tạp.

Hắn biết thiếu gia thật sinh bệnh, nhưng hoàn toàn không dự đoán được cư nhiên lại bệnh nặng đến như vậy, không chỉ ngồi xe lăn, đôi mắt cũng có tật, đến nổi phải dùng lụa che lại ánh sáng.

Đều là bị bệnh, vì che chở hắn, Hoài An Hầu cùng Hầu phu nhân còn khiến cho người nọ phải lẻ loi mà sống tại biệt viện này.

Ngực nặng trĩu, áy náy vì tội lỗi đã ép Chung Yến Sanh không dám ngẩng đầu, hắn cắn cắn môi, thậm chí đến những cái lý do thoái thác trước đó đã nghĩ tới cũng đột nhiên phun không ra được.

Thiếu gia thật liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là ai.

Nếu lúc này, hắn nói sẽ nguyện ý rời khỏi Hầu phủ, đem những thứ vốn thuộc về y đều trả lại cho y hết…… Không nói đến y có thể tin hay không, càng giống như vì thương hại mà bố thí hơn.

Chung Yến Sanh nghĩ thầm, nếu đổi lại là hắn, khẳng định cũng sẽ không cao hứng.

Trong đầu đang suy nghĩ lộn xộn, không biết nên làm cái gì bây giờ, trên cằm đột nhiên chợt lạnh, có vật gì đó bén nhọn lạnh lẽo tựa như rắn độc, dính lên cằm.

Chung Yến Sanh giật mình, nâng đầu hướng dọc theo vật đó.

Từ lúc hắn ngã xuống tới giờ, có vài sợi tóc rơi ra theo động tác nhu thuận trượt lên trượt xuống, đối lập với gương mặt trắng như sứ, cọ vào lưỡi kiếm khi người ngồi ở trên xe lăn phóng tới, lặng yên không một tiếng động đứt mấy sợi.

Dưới mái tóc đen thấp thoáng, gương mặt sau lớp lụa trắng, càng thêm xinh đẹp khiến người loá mắt.

Hai mắt đen như mực kia, mang cảm giác trong sáng như lưu ly, bởi vì đuôi mắt bị lau đến phiến hồng, vốn là diễm lệ, lại bởi vì tròng mắt quá sạch sẽ, mâu thuẫn nhưng lại dung hợp một cách kỳ dị, toả ra tinh thần đầy sức sống của thiếu niên.

Tầm mắt Tiêu Lộng khựng lại, từ từ nhìn xuống dưới, sau đó dừng lại ở phần cổ được giấu dưới lớp áo.

Mũi kiếm lạnh băng đặt tại đó, dưới làn da hơi mỏng, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt, nhẹ nhàng vạch một chút liền sẽ khiến máu bắn tung toé.

Tiêu Lộng chống khuỷu tay trên xe lăn, nâng cằm, một tay cầm kiếm, tùy ý dùng mũi kiếm nâng cằm Chung Yến Sanh lên, ngắn gọn đánh giá.

Yếu đuối mong manh. Động tác thong thả. Phản ứng trì độn.

Giống Tiểu Tước Nhi chỉ có bộ lông xinh đẹp hoa lệ, hoàn toàn không có chút lực công kích nào.

Là nhà ai phái tới?

Hồi tưởng lại tiếng gọi của Tiểu Tước Nhi, hắn thiếu tập trung mà đã mở miệng: “Gọi lại một tiếng nữa.”

Gọi rất dễ nghe, lại nghe xong một tiếng nữa liền gi·ết.

Chém thành mấy khúc mới tốt?

Lông mi thật dài của Chung Yến Sanh run run rẩy rẩy, mím môi, hô hấp dồn dập.

Đây là……không chào đón hắn sao?

Mấy tên ám vệ đang ở chỗ tối đã lặng lẽ mà chuẩn bị đi lấy dụng cụ quét tước, rất là thổn thức.

Khi chủ tử bị bệnh đau đầu, b·iểu t·ình càng bình tĩnh, tâm tình càng táo bạo, loại thời điểm này, bọn họ cũng không dám đưa đầu ra.

Tiểu mỹ nhân này cũng không biết từ đâu ra, nếu là ngày xưa khi đó tâm tình của chủ tử còn tốt, nói không chừng còn có thể lưu lại cái mạng.

Đang nghĩ ngợi, liền thấy Chung Yến Sanh bỗng nhiên bước một bước lại gần phía trước, giọng nói mềm mại, thực nghe lời mà gọi: “Ca ca?”

Thanh kiếm sắc nhọn đặt ở bên gáy nháy mắt liền rạch ra một đường máu cực nhỏ, trên màu da trắng như mỡ dê thật là chói mắt, chỉ cần đường kiếm nhích về phía trước một chút, y sư có lợi hại thế nào cũng không cứu được Chung Yến Sanh.

Cũng trong tích tắc đó, Tiêu Lộng ngửi được một cổ mùi hương kỳ dị, phát ra từ phía trước, mông lung, tràn ngập hương hoa của sương sớm, ấm áp mà xộc vào trong mũi, thấm vào mỗi một tấc giác quan.

Khi bệnh đau đầu phát tác, trừ bỏ trong đầu kịch liệt đau đớn, năm giác quan của Tiêu Lộng cũng chịu tr·a t·ấn, mọi thứ trong không khí đều khiến người buồn nôn, huyết mạch dồn lên như thiêu như đốt, nhưng sau khi ngửi được cổ hơi thở này, cái loại cảm giác mãnh liệt đáng sợ đó thế nhưng lại từng chút giảm bớt.

Cho dù chỉ giảm có một chút, cũng là an ủi lớn lao.

Mà chủ nhân của cổ hơi thở kia còn vô tri vô giác, chỉ cảm thấy bên gáy truyền đến một chút đau đớn, không quá thoải mái mà nghiêng nghiêng đầu, hoàn toàn bại lộ ra cái cổ trắng như tuyết.

Một đoạn gầy yếu trắng trẻo, chỉ cần một tay là có thể bóp gãy

Ngốc đến nổi cũng không phát hiện ra chính mình thiếu chút nữa đ·ã ch·ết?

Tiêu Lộng híp híp mắt, động tác tự nhiên mà thu hồi kiếm, ngữ khí so động tác càng tự nhiên: “Gọi là gì?”

A?

Chung Yến Sanh không cùng mạch não với Tiêu Lộng, nhưng vẫn hé môi, khi lời nói đến bên miệng lại đột nhiên nhớ tới, tên này vốn nên thuộc về thiếu gia thật, trước mặt thiếu gia thật nói ra, thật sự không thích hợp.

Chung Yến Sanh chột dạ mà nhỏ giọng: “…… Điều Điều.”

Khi hắn bảy tuổi đã rời kinh, lớn lên tại vùng Cô Tô, giọng nói mềm mại mang theo khẩu âm của đất Ngô, nói chuyện luôn là mềm mại, dường như không có tính tình gì, vừa nghe liền biết là bộ dáng ngoan ngoãn.

Tiêu Lộng cũng không phải thiệt tình dò hỏi tên của Chung Yến Sanh, một người có ý đồ lẻn vào biệt viện, ở trong mắt hắn cùng ng·ười ch·ết không khác gì, không cần thiết biết được những chuyện đó.

Chỉ là hắn uống gió Mạc Bắc lớn lên, lần đầu nghe được giọng điệu mềm như bông như vậy, rất có hứng thú mà ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Động tác không chút để ý, cùng động tác ngoắc ngoắc tiểu cẩu cũng không sai biệt lắm.

Chung Yến Sanh cảm giác vị ca ca này quái quái, không quá giống tiểu đáng thương trong tưởng tượng.

Nhưng suy xét đến mọi chuyện người nọ đã trải qua, cảm giác áy náy lại ập tới, quả thực không dám nghĩ nhiều. Hắn nghe lời mà tiến lên, ấp a ấp úng, giọng nói trúc trắc: “Thực xin lỗi, ta đã tới chậm.”

Quay đầu lại nhìn bụi hoa bị hắn làm cho rối tinh rối mù, lại gian nan mà xin lỗi: “Còn đem hoa của ngươi đạp hư”.

Khi hắn tới gần, cổ hơi thở kia càng thêm nồng đậm, lượn lờ bên người, thực thoải mái.

Trong đầu như đang bị lửa thiêu đốt từng cơn, đau đớn đến phát cuồng, dưới hơi thở như có như không trấn an, cảm giác không còn đau đớn mãnh liệt như vậy nữa.

Tiêu Lộng giãn mày ra, đáy mắt cũng bớt đi vài phần tối tăm, vừa định nói chuyện, Chung Yến Sanh ánh mắt trông mong mà mở miệng: “Ca ca, có phải ngươi rất đau hay không?”

Đáy mắt Tiêu Lộng trong thoáng chốc xẹt qua một tia sát ý lạnh như băng.

Chưa từng có người nào dám can đảm ng·ay trước mặt hắn mà nói những lời này, bởi vì điều này tựa như đang tìm tòi nghiên cứu nhược điểm của hắn.

Tiêu Lộng cũng không yếu đuối, bệnh đau đầu đã bị mười mấy năm, hiện giờ chẳng sợ đau đầu nứt da, đau đến khiến người ta muốn đâm đầu xuống đất, thế nhưng vẫn duy trì sắc mặt bất biến.

Hắn nhẹ nhàng “A” một tiếng, ngữ điệu cao lên: “Làm sao biết được?”

“Tóc ngươi ướt.” Chung Yến Sanh trộm quan sát Tiêu Lộng vài lần, chú ý tới đuôi tóc sau gáy hắn hơi hơi bị ướt, đáy mắt tự nhiên mà toát ra lo lắng, “Đại phu ở biệt viện đâu?”

Tiêu Lộng khó có lúc không phân biệt được lo lắng đó là thật hay là giả.

Im lặng một lát, sau đó y nhích lại gần hắn, tư thế nhàn hạ, thuận miệng nói: “Chạy.”

Từ khi hắn biết mình bị bệnh đau đầu liền lục thân không nhận, bị dọa chạy.

Chung Yến Sanh không hiểu biết nội tình, mở đôi mắt tròn xoe nghe y nói, trong lòng toả ra hoả khí.

Lại có người như vậy! Nhìn thấy thái độ của Hầu phủ như vậy, liền đối y khinh thường!

Căn bản chính là chuyện này, lại cùng mình có quan hệ.

Chung Yến Sanh sống 18 năm, lần đầu cảm thấy mình không phải người, cắn cắn môi đè lại hỏa khí: “Ta đi tìm đại phu giúp ngươi!”

Thấy hắn đột nhiên nổi giận đùng đùng mà muốn đi, Tiêu Lộng không thể hiểu được: “Không cần.”

Chân mày tú lệ của Chung Yến Sanh nhăn lại: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất tới, ngươi đã đau thành như vậy, không thể kéo dài.”

Tiêu Lộng lần đầu tiên cảm thấy buồn cười, đuôi lông mày càng giương lên cao, lặp lại: “Ta nói, không cần.”

Mấy tên ám vệ đã chuẩn bị tốt dụng cụ quét tước lại lặng lẽ rút vào bóng tối.

Chủ tử từ trước đến nay nói một không nói hai, chán ghét nhất loại người khiến hắn lặp lại lời nói, đặc biệt thời điểm hắn mỉm cười, liền đại biểu có người xui xẻo.

Tiểu mỹ nhân có phải lúc này sẽ b·ị ch·ém không?

Rốt cuộc bị chém thành mấy khúc a?

Hay là mười tám khúc, không rửa sạch nổi a.

Thấy Tiêu Lộng phản bác hai lần, Chung Yến Sanh liền dừng bước, trộm phỏng đoán suy nghĩ của y.

Có phải không thích người lạ hay không? Trong sách nói vị kia sống cùng nông phu cũng không quá tốt, lúc xảy ra n·ạn đ·ói thiếu chút nữa bị ăn thịt, từ nhỏ gặp không ít chuyện không tốt.

Thật vất vả đi vào kinh thành, ở địa phương xa lạ, thân nhân đối mình cũng không tốt, cảm thấy hoảng sợ, không thích thấy người lạ là thực bình thường.

Chung Yến Sanh tâm áy náy, thái độ liền trở nên thật cẩn thận: “Vậy làm sao bây giờ nha? Ca ca, ngươi đau ở đâu? Ta có thể giúp ngươi không?”

Trong giọng nói là tràn ngập lo lắng chân thành, một tiếng một tiếng đều gọi ca ca, gọi rất dễ nghe, so với tên phế vật chỉ biết gây hoạ ở trong nhà còn tốt hơn nhiều.

Giống như Tiểu Tước Nhi xinh đẹp bay từ ngoài cửa sổ vào, cất tiếng hót trong trẻo, ríu ra ríu rít nhưng không cắn người, vẫy vẫy đôi cánh, Tiêu Lộng cảm thấy thú vị.

Tay trái chống cằm dựa vào xe, tay phải nâng ngón trỏ lên, xoa xoa huyệt Thái Dương.

Là đau đầu?

Chung Yến Sanh thấy động tác của y, lại đi lên trước vài bước.

Thẳng đến khi tới trước xe lăn, Chung Yến Sanh mới hậu tri hậu giác phát hiện, người trước mặt đôi chân cực dài, vai rộng cân đối, nhìn ra được thân hình cao lớn thon dài, đứng lên là có thể đem hắn gắt gao che lại hoàn toàn, rõ ràng là đang ngửa đầu nói chuyện, khí thế cả người vẫn  thản nhiên thong dong, phảng phất như đang cúi đầu rũ mắt nhìn xuống hắn.

Cho dù mắt bị lụa mỏng che chắn, nhưng tầm mắt của y khi dừng ở trên người mình vẫn như cũ mãnh liệt đến nổi không thể xem nhẹ.

Cảm giác áp bách cực kỳ.

So sánh với Chung Yến Sanh đang đứng ở trước mặt trông có vẻ nhỏ bé yếu ớt, một cơn gió thổi có thể té ngã.

Chung Yến Sanh hô hấp chậm lại, tim đập lỡ một nhịp.

Hắn có trực giác nhạy bén của động vật nhỏ, am hiểu phân biệt được đâu là hảo ý đâu là ác ý, tính đến trước mắt, trên người người nọ, cảm nhận được đều không có ý tốt.

Kỳ thật hắn có điểm sợ người này.

Nhưng vẫn cố nâng đủ dũng khí mở miệng: “Ca ca, có muốn ta giúp ngươi ấn ấn đầu hay không?”

Hầu phu nhân thường xuyên đau đầu, Chung Yến Sanh hướng đại phu học kỹ năng ấn đầu, dùng riêng cho nàng.

Ấn đầu?

Mắt Tiêu Lộng dưới lớp lụa mỏng tràn ra sát khí, ngoài miệng lại ứng: “Được”

Ám vệ trong bóng tối nâng cao tinh thần, khuẩn trương nhìn chằm chằm động tác của Chung Yến Sanh, chỉ cần hắn vừa nâng tay áo lên, sẽ lập tức đem cổ hắn vặn gãy.

Đầu của chủ tử cũng dám chạm vào?

Lúc này chắc sẽ bị chém.

Rốt cuộc chém mấy khúc?

Hay là muốn băm nhỏ? Vậy sẽ càng khó rửa sạch……

Ở trong tầm mắt của một đám ám vệ, Chung Yến Sanh vòng ra phía sau Tiêu Lộng, cẩn thận mà vươn mấy ngón tay trắng như bạch ngọc…… Cần cù chăm chỉ mà bắt đầu ấn đầu cho y.

Tiêu Lộng: “……”

Ám vệ: “……”

Không dự đoán được Tiểu Tước Nhi này thật sự dám động thủ, sau một hồi im lặng, bả vai Tiêu Lộng chậm rãi thả lỏng, ngón trỏ đặt trên tay vịn của xe lăn, đầu ngón tay gõ gõ, ý bảo đám ám vệ đang khuẩn trương lập tức lui ra.

Lực đạo ở đầu ngón tay không nặng không nhẹ, gãi đúng chỗ ngứa, mùi hương mông lung quanh quẩn ở bên cạnh, thực thoải mái.

Tiêu Lộng nhắm mắt lại, khó có được một lúc yên bình.

Chung Yến Sanh nghĩ thầm sẽ vì Hầu phủ nói nói mấy câu, nhưng thiếu gia thật tựa hồ không muốn nói đến chuyện của Hầu phủ, y lại đang đau đầu, nếu lúc này hắn nói những chuyện đó nhiều ít sẽ khiến y thêm chán ghét.

Bản thân mình rất khiến người khác chán ghét.

Chung Yến Sanh đem lời nói nuốt trở lại, yên lặng mà ấn một lát, đôi tay bắt đầu mỏi nhừ.

Nhận thấy được động tác của hắn ngừng lại, Tiêu Lộng không vui mà mở mắt ra: “Như thế nào lại ngừng?”

Chung Yến Sanh ủy khuất mà xoa xoa tay: “…… Tay mỏi, không có sức lực.”

“Vô dụng.”

Lúc này mới bao lâu.

Chung Yến Sanh sợ hắn sinh khí, âm thânh mềm mại dỗ dỗ: “Ca ca đừng nóng giận, ta nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục ấn cho ngươi được không?”

Kỳ thật chỉ ấn trong chốc lát như vậy nhưng bệnh đau đầu đã giảm bớt, thuần túy là bởi vì Chung Yến Sanh xoa ấn lực đạo vừa đủ, trên người còn có hơi thở nhàn nhạt thực thoải mái, Tiêu Lộng không muốn hắn dừng lại, thấy bộ dáng hắn ngoan ngoãn thuận theo, bản tính ác liệt lại phát tác, càng muốn khi dễ hắn.

Nhưng vào lúc này, thanh âm của chim hoàng oanh vang lên ba tiếng, là ám vệ phát ra tín hiệu, có tin tức truyền đạt.

Tiêu Lộng tiếc nuối mà thu hồi tâm tư đùa nghịch người ta, nâng tay trái lên, làm cái thủ thế.

Chung Yến Sanh mở to mắt, vô tội mà nhìn hắn: “?”

Tiêu Lộng: “?”

Xác nhận thấy hắn không hiểu, Tiêu Lộng trầm mặc một chút, mới mở miệng: “Lui ra.”

Dừng một chút, y cảm thấy hắn có khả năng nghe không hiểu, lại phân phó: “Ngày mai lại đến ấn đầu tiếp.”

Ám vệ: “……”

Là rốt cuộc có gi·ết hay không?

Chung Yến Sanh đôi mắt hơi hơi sáng lên.

Ý tứ này là, cho phép hắn lần sau tới nữa? Hắn còn tưởng rằng mình sẽ bị đuổi đi đó.

Không nghĩ tới thiếu gia thật thoạt nhìn tính tình không tốt, nhưng trên thực tế ở chung cũng không đến nổi nào.

Quan hệ không có khả năng thúc đẩy nhanh như vậy, từ từ tới, này đã xem như hắn có cái khởi đầu tốt nha.

Chung Yến Sanh nghĩ thầm, cong mắt cười rộ lên: “Vậy ta ngày mai lại đến tìm ngươi, ngươi phải nhớ kỹ mở cửa cho ta nha, ca ca.”

Nhưng biệt viện này to lớn như vậy, nơi này hiển nhiên chỉ là một cái sân hẻo lánh trong đó, nên đi ra ngoài bằng đường nào?

Chung Yến Sanh buồn rầu mà quay đầu lại xem xem, quay qua quay lại một lát, mới phát hiện cách vài bước, không biết từ khi nào đã xuất hiện một người trẻ tuổi mặc đồ đen, lặng yên không một tiếng động mà đứng ở nơi đó, giống như là tồn tại ng·ay từ đầu, mặt vô b·iểu t·ình mà nhìn hắn, thấy hắn quay đầu lại, làm ra tư thế “Thỉnh”, ý tứ là dẫn đường cho hắn.

Biệt viện này nguyên lai là có hầu hạ người a.

Chung Yến Sanh nhìn hắc y gật gật đầu, đi theo, đi được vài bước lại quay đầu, dùng sức vẫy vẫy tay: “Ca ca tái kiến!”

Thấy Tiểu Tước nhi biến mất ở ngoài cửa, Tiêu Lộng mới nhúc nhích chân, lại cầm kiếm lên một lần nữa tiếp tục chà lau, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Từ đâu ra?”

“Hồi chủ tử.” Ám vệ từ bóng tối bước ra quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, muốn nói lại thôi, “Thời gian này, những thế gia trong kinh thành đều tìm kiếm những thiếu niên mỹ mạo đưa tới, hôm nay người này là theo xe ngựa của An Bình Bá phủ đi vào biệt viện, chỉ là không nghĩ tới lại lớn mật như vậy, dám trèo tường mà vô……”

Nói như vậy, Tiêu Lộng liền minh bạch.

Từ sau khi hắn trở lại kinh thành, những thế gia lớn lớn bé bé đều có ý đồ hướng hậu viện không có người của hắn, ng·ay từ đầu là đưa nữ nhân, sau khi tất cả thất bại, dường như bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi bắt đầu đưa nam nhân tới.

Không biết là tên vương bát đản nào truyền ra, cảm thấy Định Vương điện hạ đã hai mươi tuổi, hậu trạch lại không có một bóng người, là bởi vì yêu thích người cùng tính hướng.

Hoặc là bản thân có bệnh kín.

Tiêu Lộng “Sách” một tiếng, sau đó dựa vào xe, trạng thái rõ ràng thả lỏng rất nhiều: “Bổn vương nhìn qua như là thích nam nhân? Buồn cười? Đem người bịa đặt bắt tới, Bổn vương muốn đem cổ hắn bẻ thành ba khúc.”

Ám vệ thấp thỏm nói tiếp : “Vậy, theo ý tứ ngài… người kia?” 

Muốn lộng ch·ết người vừa rồi sao?

Tiêu Lộng suy xét, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn: “Lưu lại”

Không sao cả, nếu Tiểu Tước nhi là thích khách ngụy trang, bị phái tới làm nam sủng câu dẫn thì như thế nào, hắn từ trước đến nay không sợ chuyện gì, càng không thèm để ý là do ai phái tới.

“Đúng vậy.” ám vệ nghĩ nghĩ, lại cẩn thận dò hỏi, “Vị tiểu công tử kia mới vừa rồi gọi ngài là ca ca, ngài lại đồng ý, hay là cùng ngài có quan hệ gì? Có cần đi điều tra Tiêu gia không ….”

“Không có.” Tiêu Lộng quyết đoán, lười nhác nói, “Chắc chỉ muốn gọi Bổn vương là ca ca thôi, về tình có thể tha thứ cho hắn không phải sao, muốn gọi thì gọi.”

Ám vệ: “……”

Ngài cao hứng là được.

Tiêu Lộng hồi tưởng lại dư vị một chút: “Ngươi không cảm thấy tiểu hài nhi gọi ca ca rất dễ nghe sao?”

Ám vệ: “…………”

Không cảm thấy.



 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp