Cũng không biết là Tiêu Lộng đối với câu “Thực xin lỗi” không hài lòng, hay là đối với xưng hô “Định Vương điện hạ” này không hài lòng, Chung Yến Sanh cảm giác được, sau khi những lời này vừa thốt ra khỏi miệng hắn, Tiêu Lộng liền không vui.
Thôi, dù sao Định Vương điện hạ vẫn luôn không vui mà, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách nữa.
Lần trước đi câu cá, Hoài An Hầu có nhắc nhở hắn, phải cẩn thận khi cùng ở chung với Định Vương điện hạ.
Chung Yến Sanh nghĩ thầm trong lòng xong, thật cẩn thận hỏi: “Định Vương điện hạ…… Ngài có thể thả lỏng tay chút không?”
Cằm bị nắm, vẫn luôn ngửa đầu nãy giờ, cổ rất mỏi.
Hắn ngửa đầu, đôi môi đỏ tươi cũng vô thức hé mở, thoạt nhìn mềm mại như tơ lụa, ánh mắt Tiêu Lộng nhìn chằm chằm một lát, giống như chính nhân quân tử mà di chuyển tầm mắt lên trên một chút, thấy hai hàng lông mi dày của Chung Yến Sanh bởi vì khuẩn trương mà chớp liên tục, trong lòng ‘chậc’ một tiếng.
Định Vương điện hạ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play