Triển Nhung nện bước như gió, bay nhanh bưng chén thuốc vào trong thư phòng.
Toàn bộ phòng đều bịt kín mít, cửa sổ cũng dùng miếng vải đen che ánh sáng, một mảnh tối tăm, chỉ để một ngọn nến, ánh sáng mông lung miễn cưỡng chiếu sáng lên trên giường nhỏ, chiếu ra đầu giường vài thước cùng vài bóng người mơ hồ.
Lư hương bỏ hương an thần bị đá tới góc tường, tro tàn vương vãi đầy đất, dễ dàng dính vào mấy mảnh sứ đã được thu gom từ sớm.
Không, vẫn còn một đồ vật bằng sứ —— là cái bình hoa Ngọc Hồ Xuân, bên trong cắm một cành hoa thạch lựu, lúc nhàn rỗi Vương gia sẽ đến nhìn một chút, Triển Nhung sợ nó bị vỡ thì bản thân cũng sẽ liên lụy, để tránh cho việc bị tính sổ sau này, trước tiên đem nó dịch tới bên cửa sổ.
Hắn thuần thục tránh đi đồ vật lăn đầy đất, bước nhanh đi đến mấy người bên giường, hạ giọng: “Lâu đại phu, thuốc đã sắc xong…… Điện hạ thế nào? Ngủ rồi sao?”
Lâu Thanh Đường cầm khăn, đặt lên thái dương, khóe miệng mím lại, sắc mặt không mấy tốt đẹp: “Miễn miễn cưỡng cưỡng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, có lẽ là do trận mưa lớn mấy ngày trước, bệnh đau đầu sẵn tiện bùng phát, dẫn đến tình trạng còn nghiêm trọng hơn lần trước, Vương gia nhà ngươi thực sự rất kiên nhẫn, ngày đó trở về chắc hẳn là không được thoải mái lắm.”
Triển Nhung bưng chén thuốc, lộ ra lo lắng buồn rầu: “Vậy phải làm sao bây giờ? Có thể giống như trước không, thi châm để giảm bớt?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT