Đưa cho bút lông Hồ Châu cho Chung Tư Độ quả nhiên hữu hiệu, hầu như liên tiếp hai ngày sau đó, Chung Tư Độ đều là tới giờ Tỵ mới lại đây.
Chung Yến Sanh có thể ngủ ngon giấc, khuynh hướng bốc hỏa cũng đã biến mất, trong lúc Vân Thành kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm sợ tiểu thiếu gia bị ức hiếp, thế mà Chung Yến Sanh lại biến trở về dáng vẻ ngoan ngoan ngoãn ngoãn, an an tĩnh tĩnh.
Chung Yến Sanh cũng còn nhớ mình đã mượn tiền của Cảnh vương điện hạ, nên kêu Vân Thành chạy một chuyến đến Cảnh Vương phủ để trả lại tiền, lúc trở về Vân Thành còn mang theo hai h·ộp bánh đậu tinh xảo, thừa dịp nghỉ ngơi giữa trưa, chạy tới truyền đạt một câu: “Thiếu gia, Cảnh Vương điện hạ nói ngày mai đi Nhạn Nam Sơn săn bắn, sẽ tới Hầu phủ đón ngài cùng nhau đi chung.”
Chung Yến Sanh mở h·ộp điểm tâm ra, cầm lấy một khối bánh đậu nếm thử, phòng bếp của Cảnh Vương phủ làm ra đồ ăn rất hợp khẩu vị của Chung Yến Sanh, kén ăn như hắn cũng không có gì để soi mói, đáp đáp vài tiếng, rồi vùi đầu ăn bánh đậu.
Chung Tư Độ nghe hai người nói chuyện, thấy Chung Yến Sanh hơi hơi cúi đầu, chỉ để lộ ra một bên mặt trắng tuyết hơi ửng hồng, đầu ngón tay cuộn lại một chút, tiếng nói thực ôn hòa: “Lại muốn đi ra ngoài chơi?”
Chung Yến Sanh đã sớm quen với thái độ của Chung Tư Độ, tuy rằng không hiểu sao đột nhiên giọng điệu của Chung Tư Độ không còn lạnh lùng như trước, nhưng đây cũng chứng minh mối quan hệ giữa bọn họ đã chuyển biến tốt, nuốt xuống khối bánh đậu: “Tâm tình của Cảnh Vương điện hạ không tốt, ta cùng hắn đi ra ngoài giải sầu.”
Thuận tiện trốn trốn công khóa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play