Vân Thành đợi một lúc thật lâu, xác định Chung Yến Sanh không phân phó tiếp, cào cào đầu: “Thiếu gia, ngài còn chưa có nói cho ta biết, người mà ngài muốn tìm tên họ là gì, trông như thế nào, ở đâu, thân phận ra sao a?”
Chung Yến Sanh bị hỏi xong liền câm nín.
Tất cả đều không biết.
Trong mộng hết thảy mơ mơ hồ hồ, sau khi tỉnh lại hắn chỉ nhớ rõ sự tình đại khái, còn về tin tức của vị thiếu gia thật kia, có thể nói là hoàn toàn không biết.
Tóm lại cũng không thể kêu Vân Thành đi mò kim đáy biển a.
Chung Yến Sanh mím mím môi, minh tư khổ tưởng một lát, gian nan mà đào ra một chút manh mối, khô khan nói: “Người kia, hiện tại sống ở biệt viện ngoài kinh thành, đang bị bệnh, thân phận đặc thù, không tiện gặp người khác.”
Vân Thành nhìn Chung Yến Sanh: “……”
Chung Yến Sanh chân thành mà nhìn Vân Thành: “……”
Chung Yến Sanh chột dạ mà nhìn Vân Thành một lát, chậm rì rì mà lại bổ sung tiếp một câu: “Vị trí cụ thể ở đâu, phụ mẫu chắc là biết.”
Vân Thành thật buồn bực: “Thế vì sao ngài không trực tiếp hỏi Hầu gia cùng Hầu phu nhân?”
Chung Yến Sanh há miệng thở dốc, trong cổ họng bỗng nhiên phát ngứa, nắm tay để lên môi, kịch liệt mà ho, sắc mặt tái nhợt cũng hiện lên vài phần ửng hồng, nhưng môi ngược lại trắng bệch, khiến người khác thấy liền run sợ. Vân Thành hoảng sợ, vội vàng đem chung trà nóng đưa cho Chung Yến Sanh, tay nhẹ nhàng vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
Vốn là giả bộ ho, thế nhưng sau đó là ho thật, khó chịu muốn ch·ết, Chung Yến Sanh ho đến mắt nổi đầy sao, hắn khó khăn hòa hoãn lại khẩu khí, uống chút trà để nhuận hầu, đầy gian nan mà nói ra vài âm tiết rách nát: “Không thể hỏi, ngươi ở trước mặt bọn họ, cái gì cũng không thể nói.”
Thấy thiếu gia như vậy, Vân Thành chỗ nào còn dám có nghi vấn, kinh hồn táng đảm mà bảo đảm: “Dạ, dạ, yên tâm đi thiếu gia, ta một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài a!”
Chung Yến Sanh cảm thấy vừa lòng, nâng mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, thấy không còn sớm, uống xong ngụm trà nóng cuối cùng liền đuổi người: “Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta đã tốt lên, đừng canh ta nữa.”
Vân Thành không lập tức đi, quan sát một lát, xác định Chung Yến Sanh là thật sự không có việc gì, mới đem quyển sách kia nâng lên: “Thiếu gia, vậy sách còn đốt hay không?”
“Không đốt.” Chung Yến Sanh quyết định lòng dạ rộng lượng mà tha cho tên rắm chó giải sách không được kia một mạng, “Ta muốn một mình yên tĩnh trong chốc lát, ngươi lên cái sập nhỏ ở gian ngoài ngủ đi.”
Sau khi chờ Vân Thành nghe lời mà vòng qua bình phong rời đi, Chung Yến Sanh bắt đầu suy nghĩ kế hoạch sâu xa của mình.
Hết thảy mọi chuyện tạm thời còn có thể cứu được, nếu không ra tay ở chỗ phụ mẫu, vậy thì ra tay từ vị thiếu gia thật kia.
Hắn tính toán cùng vị thiếu gia thật kia tạo quan hệ tốt, hòa hoãn bầu không khí giữa bọn họ ở Hầu phủ, thay đổi thái độ của phụ mẫu.
Nghĩ rồi nghĩ, bất tri bất giác đầu liền gật gà gật gù, cuộn mình thành một cái kén ở trong chăn mà thiếp đi.
Có thể là bởi vì nghĩ ra biện pháp cứu được vận mệnh của Hầu phủ, một giấc này cuối cùng cũng không bị ác mộng quấn thân, khó có được một giấc ngủ an an ổn ổn.
Sáng sớm hôm sau, giờ Thìn một khắc.
Vân Thành rón ra rón rén mà vòng qua bình phong, đi đến mép giường, không phát hiện đầu của tiểu Thế tử đâu, dạo một vòng xốc lên một góc chăn, mới nhìn thấy thiếu niên rúc ở bên trong.
Ngủ đến mặt hồng hồng, hô hấp đều đều.
Vân Thành an tâm mà lộ ra tươi cười, lại rón ra rón rén rời đi, đi ra cửa phòng, cùng nha hoàn đang canh giữ ở ngoài phòng trao đổi ánh mắt, thanh âm ép đến rất thấp: “Còn ngủ, đi vào canh đi.”
Dứt lời, Vân Thành chuẩn bị đi phòng bếp nhìn xem thuốc sắc như thế nào.
Phòng bếp đặt cũng không xa, Chung Yến Sanh kén ăn là sự thật, này cũng không thể ăn, kia cũng không thể ăn, Hầu phu nhân sủng tiểu Thế tử, nên ở trong viện xây cái phòng bếp nhỏ cho riêng hắn, đi hai bước liền tới rồi.
Trong phòng bếp đang bận rộn, khói bếp lượn lờ, một bên nấu cháo cá, một bên sắc thuốc, thấy Vân Thành lại đây, mấy cái bà tử đang canh giữ vội hỏi: “Vân Thành, tiểu Thế tử thế nào rồi? Tốt chút nào chưa?”
Tiểu Thế tử quá khiến người khác đau lòng, một đường lại đây ai cũng đều phải hỏi hai ba câu, Vân Thành nhặt cái bánh hấp gặm hai cái, rung đùi đắc ý, vừa muốn nói chuyện thì bên ngoài liền có người kêu hắn: “Vân Thành! Tới đây, phu nhân tìm ngươi hỏi chuyện đó.”
Là đại nha hoàn bên người Hầu phu nhân.
Vân Thành vội vàng buông bánh hấp đang gặm, đi theo nha hoàn đến chủ viện, gặp được Hầu phu nhân.
Sáng sớm, Hầu phu nhân trang điểm tỉ mỉ, ngồi ở bên cửa sổ, ngơ ngẩn không biết đang nhìn nơi nào, đến khi nghe được tiếng bước chân, mới hoàn toàn bừng tỉnh, quay đầu lại, sắc mặt buồn rầu, hốc mắt lộ ra hồng hồng. Đã hai ngày nay thần sắc Hầu phu nhân luôn luôn mệt mỏi…… chắc là lo lắng cho Thiếu gia.
Vân Thành suy đoán xong, giấu đi nội dung Chung Yến Sanh không cho nói, cung cung kính kính mà đem tình huống của Chung Yến Sanh nói ra hết.
Nghe tình huống Chung Yến Sanh đã tốt hơn phân nửa, Hầu phu nhân sắc mặt liền hòa hoãn, gật đầu: “Trở về đi, tận tâm chiếu cố Điều Nhi, ngàn lần không thể sảy ra sơ suất.”
Vân Thành kính cẩn nói “Dạ”.
Thời điểm rời đi, Vân Thành nghe được Hầu phu nhân đứng dậy cùng nha hoàn trò chuyện hai câu, nói tiểu Thế tử lần này tỉnh lại, ít nhiều được Phật Tổ phù hộ, chờ tiểu Thế tử tốt hơn liền đi chùa tạ ơn vân vân và vân vân, trong lòng không khỏi thêm vài phần hâm mộ.
Tình mẫu tử thật tốt a.
Khi đi xuyên qua cây hoa hạnh mới chớm nở ở trước viện, tiếng đối thoại mơ hồ lơ đãng chui vào trong tai.
Vân Thành lỗ tai nhúc nhích, nhạy bén mà bắt giữ mấy từ ngữ mấu chốt.
“…… Như cũ cáo ốm, không tiện gặp người.”
“…… Vị kia thân phận đặc thù, trong kinh……”
Bước chân ngừng lại, Vân Thành lại cẩn thận nghe nghe, nghe ra là tiếng của Hầu gia, lại kết hợp với manh mối Chung Yến Sanh nói tối hôm qua, ánh mắt sáng lên. Tiểu Thế tử nói, nơi người nọ ở chỉ có Hầu gia cùng phu nhân biết.
Còn bị bệnh, thân phận đặc thù, không tiện gặp người khác!
Theo như những lời nói sau bức tường kia, chẳng phải chính là người mà tiểu Thiếu gia muốn tìm a?
Vân Thành tim đập bang bang, nhìn trái nhìn phải, xác định phụ cận không có ai, khe khẽ đến gần bức tường kia, bình ổn hô hấp rồi đem lỗ tai dán lên, âm thanh lại càng thêm rõ ràng.
“…… Lúc này liền ngụ ở ngoài kinh thành……biệt viện kia, nghe nói có không ít người ở trong kinh sai người đến nghe ngóng……”
Còn đang ở trong biệt viện ngoài kinh thành!
Nương a, hoàn toàn trùng khớp!
Tối hôm qua còn cảm thấy tin tức quá mức mơ hồ, tám phần tìm không được người, không nghĩ tới, lại được a, chẳng phí công phu!
Lo sợ nghe lén bị phát hiện, sau khi Vân Thành nghe được tin tức ở biệt viện, cũng không dám tiếp tục ở lại, phóng nhẹ bước chân, nhanh chóng trốn đi.
Bởi vậy cũng không nghe được câu Hoài An Hầu nói tiếp theo.
“—— vị Định Vương điện hạ này, đến tột cùng là có m·ưu đ·ồ gì?”
Nếp nhăn giữa mày Hoài An Hầu lại sâu thêm một đường: “Phu nhân, ta thực lo lắng.”
Hầu phu nhân sắc mặt cũng mang theo lo lắng, ở góc không người dọ thám này, sau khi im lặng một lát, lại nhẹ giọng nói: “Định Vương không phải họ Bùi.”
Ở Đại Ung có duy nhất một vị Vương khác họ, quyền thế ngập trời là Định Vương không mang họ Bùi.
Mà Hoàng thất lại mang họ Bùi.
Mấy vị Thân vương tranh đấu g·ay gắt cũng kệ đi, chung quy đều là huyết mạch của Hoàng thất.
Định Vương là một vị Vương khác họ, thời điểm Hoàng đế mượn cớ ốm một tháng chưa thượng triều người nọ lại trở về kinh, nếu là có mưu đồ gì……lại khiến thiên hạ phải đại loạn.
Hoài An Hầu thở dài một hơi: “Phu nhân, ta cảm thấy, lần hồi kinh này, thật không nên a.”
Trong lúc Hoài An Hầu lo lắng sốt ruột, Vân Thành đã ôm tin tức nghe lén nóng hổi, hưng phấn mà về tới Xuân Vu viện.
Chung Yến Sanh uể oải mà dựa vào đầu giường, khuấy khuấy nửa chén cháo cá còn thừa, không ăn nữa, nha hoàn bên cạnh nhẹ giọng dụ dỗ: “Là cá mà Hầu gia sai người đến Đông Hải đặc biệt tìm kiếm cho riêng ngài tẩm bổ, lại ăn thêm một miếng được không?”
Chung Yến Sanh bắt lấy muỗng sứ nắm trong tay thật chặt.
Trước giờ hắn thấy những chuyện này không có gì, hiện giờ lại cảm thấy…… thật hổ thẹn.
Tiểu Thế tử sinh ra có khuôn mặt cực kỳ thanh tú xinh đẹp, đôi mắt đào hoa ẩn tình đang rũ xuống, đuôi mắt đen nhánh, lông mi như cánh bướm, phá lệ chọc người yêu mến. Bị tấn công vào trực diện như vậy, khiến cho ý chí của nha hoan lung lay sắp đổ: “Nếu, nếu là thật sự không muốn……”
Đúng vào lúc này, Vân Thành vọt vào phòng “Thiếu gia!” Nghe ra trong lời nói của Vân Thành có điểm không bình thường, Chung Yến Sanh nâng tinh thần lên, đem mấy cái suy nghĩ lung tung r·ối l·oạn quét sạch, cùng Vân Thành liếc nhau, liền đem mấy miếng cháo còn sót lại lập tức nuốt xuống, tiếp nhận khăn lau lau miệng: “Ta ăn xong rồi, ngươi đi xuống đi.”
Nha hoàn bị Hầu phu nhân phái tới đây để nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh dùng cơm, uống thuốc đột nhiên hoàn hồn, gương mặt ửng hồng, lại trộm mắt nhìn nhìn gương mặt thanh tú của tiểu Thế tử, mới yên lặng thu thập chén đĩa lui ra ngoài.
Người vừa đi, Chung Yến Sanh khó lòng dằn nổi mà nhảy vọt xuống giường, tóc dài rối tung, để chân trần, ánh mắt sáng lấp lánh: “Vân Thành, ngươi nghe được gì rồi sao? Nhanh vậy?”
Tiểu tổ tông bệnh nặng mới khỏi, liền để chân trần đi tới đi lui trên mặt đất, Vân Thành một trận đau đầu, một phen đem người ấn ngồi xuống, sau đó xoay người đi tìm đôi vớ: “Hơi đúng lúc a! Khi từ chủ viện trở về, vừa lúc nghe được Hầu gia cùng phu nhân đang thảo luận, Thiếu gia, ta chính là mạo hiểm nghe lén cho ngài nha!”
“Vất vả quá, tháng này cho ngươi thêm tiền tiêu vặt!” Chung Yến Sanh nhẫn nại lòng hiếu kỳ ngồi ở trên ghế, tầm mắt đi theo Vân Thành đổi tới đổi lui, “Người kia ở đâu, sao ngươi nghe được?”
“Ta nghe Hầu gia nói, nơi đó gọi là biệt viện Trường Liễu, phương hướng đại khái ta cũng nghe được.”
Nói xong, Vân Thành cầm đôi vớ mềm mại đi lại.
Có đôi khi cũng không trách Hầu phu nhân dưỡng tiểu Thế tử quá mức, Chung Yến Sanh da mềm thịt mỏng, vớ cũng phải được dệt bằng lụa, chất liệu hơi thô một chút, mang vào một lát liền nổi mẩn, phát ngứa phát đau.
Ng·ay cả Hầu gia đối những việc này cũng không nói gì, Hầu gia đối với tiểu Thế tử, cũng chỉ là ngoài miệng nói nghiêm khắc hai câu.
Chung Yến Sanh lắc lắc đôi chân tuyết trắng, nhịn không được khích lệ: “Vân Thành, ngươi thật là đáng tin cậy, quá lợi hại!”
Vân Thành gãi gãi đầu, mặt đỏ cười ngây ngô hắc hắc hắc.
Nghe được chỗ ở, Chung Yến Sanh không thể ngồi yên được, rất muốn lập tức ra khỏi thành đi tìm người.
Nhưng thời cơ không thích hợp.
Hoài An Hầu cùng Hầu phu nhân không muốn hắn cùng Thiếu gia thật chạm mặt, hắn sẽ lặng lẽ hành động.
Chung Yến Sanh nhẫn nại, thành thành thật thật mà nằm ở trên giường, lại dưỡng bệnh thêm vài ngày.
Trước kia chịu phong hàn, lúc nào cũng nằm trên giường bệnh hết nữa tháng, lần này ng·ay từ đầu nháo đến nghiêm trọng, thế nhưng không dự đoán lần này lại mau khỏi, lại qua năm sáu ngày, bệnh trạng còn sót lại cũng dần dần biến mất.
Trong lúc lung tung r·ối l·oạn đưa thuốc bổ vào trong viện của Chung Yến Sanh, lại có hai người tới.
Thẳng đến khi đại phu gật đầu, chúc mừng Chung Yến Sanh đã khôi phục một chút, Chung Yến Sanh minh bạch, cơ hội tới.
Mỗi lần hắn bị bệnh, Hầu phu nhân thường hay đến chùa miếu bái phật.
Không ngoài dự liệu, đại phu vừa đi, Hầu phu nhân liền kéo tay Chung Yến Sanh, thần sắc ôn nhu, cười khanh khách nói: “Phật Tổ phù hộ, Phật Tổ phù hộ, ngày mai nương liền đi chùa Kim Phúc tạ lễ, phù hộ Điều Điều chúng ta sau này cũng bình bình an an, gặp dữ hóa lành.”
Chung Yến Sanh trong lòng tuy mềm mại nhưng đồng thời cũng sinh ra áy náy trầm trọng.
Hắn trộm Cha mẹ của người kia, còn hại y có nhà lại không thể về.
Thời gian đó, mỗi một phần sủng ái của Hầu phủ đều khiến cho Chung Yến Sanh như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Theo lẽ thường vị kia hận hắn là đúng, nhưng hắn hy vọng y có thể không hận Hầu phủ……nếu y trở về thì mọi thứ vẫn còn, hy vọng về sau, y có thể hận Hầu phủ ít đi một chút.
Ít nhất không cần làm những chuyện cực đoan.
Hầu phu nhân tin phật nhiều năm, tương đối thành tâm, sáng sớm cách ngày, liền mang theo nha hoàn, từ kinh thành đi đến chùa Kim Phúc, dựa theo thói quen, đại khái buổi tối mới có thể trở về.
Hoài An Hầu làm quan trong triều, vốn là chức vụ bận rộn, từ khi hồi kinh thì vội đến không thấy bóng người, trước đó vài ngày còn thường xuyên bớt thời giờ tới xem Chung Yến Sanh, tồn đọng nhiều công vụ, sáng sớm cũng đã đến công bộ.
Toàn bộ Hoài An Hầu phủ trống không, chỉ còn lại có Chung Yến Sanh.
Buổi sáng Chung Yến Sanh ngủ thường khó tỉnh, hôm nay khó được một ngày tự giác, sáng sớm bò ra khỏi giường, ở trong phòng đi tới đi lui, xác định mọi người đều đi hết rồi, gọi tới Vân Thành.
Vân Thành sớm đã đoán trước: “Thiếu gia là muốn đi biệt viện kia sao? Ta đi đánh xe ngựa tới?”
Chung Yến Sanh trước gật đầu sau lại lắc đầu, nghiêm túc phân phó: “Không thể dùng xe ngựa trong phủ, chúng ta làm lặng lẽ, không thể bị phát hiện.”
Chung Yến Sanh năm bảy tuổi liền rời kinh, mới trở về không quá nửa tháng, bất quá hắn trí nhớ tốt, còn nhớ rõ mấy con đường có thể chuồn đi, thay đổi một thân xiêm y khiêm tốn giản dị, hai thiếu niên một trước một sau, trộm từ cửa sau của Hầu phủ đi ra ngoài.
Trên đường, nơi xa xa truyền tới tiếng người ồn ào, Vân Thành cảm thấy kích thích lại khẩn trương: “Thiếu gia, ngài muốn đi tìm người nào a?”
Chung Yến Sanh do dự một chút. Đúng a, hắn còn chưa có suy nghĩ tốt, nên lấy thân phận gì xuất hiện ở trước mặt thiếu gia thật.
Trong sách tựa hồ nói, thiếu gia thật sinh ra kỳ thật so với hắn còn sớm hơn một chút.
Nếu muốn kéo gần quan hệ, kêu tiếng Ca Ca chắc là được?
Chung Yến Sanh nghĩ, nghiêm mặt: “Đừng hỏi.”
“A”
Vân Thành đầu óc thẳng như khúc gỗ, bất quá làm việc lại nhanh nhẹn, sợ bị người khác nhận ra, còn dùng khăn che mặt, thật nhanh liền thuê một chiếc xe ngựa tới, vội vội vàng vàng ra khỏi thành, hướng tới tòa biệt viện mà trong miệng Hoài An Hầu đã nói.
Tháng ba ngoại ô kinh thành cây xanh hoa đỏ, chim chóc bay lượn, cây cỏ rơi vào mắt như dòng thác, xanh xanh đỏ đỏ kéo dài tận chân trời, cảnh sắc thật đẹp.
Chung Yến Sanh xốc lên mành xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, hít vào một hơi thật sâu, trong lòng có vài phần sung sướng.
Vì bệnh tật mà thường xuyên ở trong phòng nên buồn chán, nay có thể ra ngoài hít thở không khí. Tuyệt a!
Chỉ là càng tới gần tòa biệt viện kia, trong lòng Chung Yến Sanh càng nghi ngờ.
Trên đường có hai ba chiếc xe ngựa, rất là xa hoa, treo huy hiệu của hào môn thế gia, hắn không biết là nhà ai, nhưng vừa thấy liền biết không phú tức quý, trông còn rất náo nhiệt.
Hoài An Hầu chắc là tạm thời cũng không muốn đem chuyện trong nhà tuyên cáo với bên ngoài, trong sách cũng có nói, thiếu gia thật bị bắt ở biệt viện lẻ loi một mình.
Biệt viện kia như thế nào lại có nhiều người như vậy?
Trực giác Chung Yến Sanh cảm thấy không đúng, nhịn không được hỏi: “Vân Thành, ngươi thật sự không nghe lầm chỗ đi?”
“Tuyệt đối không nghe lầm!” Vân Thành đối thính lực của bản thân rất có tin tưởng, thập phần khẳng định, “Hầu gia nói chính là nơi này.”
“Vậy những người này tới làm gì?”
Vân Thành đưa mắt xem xét, chẳng hề để ý: “Thanh minh đi du ngoạn.”
“À, cũng có lý.”
Chung Yến Sanh cảm thấy rất có lý, vẫn duy trì tín nhiệm đối Vân Thành, yên tâm mà rụt trở về.
Dù sao, Vân Thành thực đáng tin cậy, như thế nào sẽ tìm lầm chỗ.
Đi được mấy khắc, biệt viện ven hồ như ẩn như hiện xa xa, một rừng trúc xanh thấp thoáng ẩn hiện, như thiếu nữ che nửa mặt. Mấy chiếc xe ngựa khác dần dần ngừng lại, chỉ duy xe ngựa của Chung Yến Sanh còn chạy theo hướng đó.
Thấy thế, Chung Yến Sanh hiểu ra.
Xem ra những người này thật đúng là tới du ngoạn.
Vân Thành vội vàng đánh xe ngựa, lảo đảo lắc lư mà đem mấy chiếc xe ngựa khác vứt ở phía sau.
Trong mấy chiếc xe ngựa ở phía sau, có mấy cái đầu lặng lẽ chui ra, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cổ quái mà nhìn chiếc xe ngựa kia tiếp cận biệt viện.
Bọn họ còn đang do dự không ai muốn đi trước, thật là có kẻ không s·ợ ch·ết a?
Chung quanh dần dần yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa chuyển động lộc cộc, dần dần đi đến trước đại môn biệt viện, trên tấm biển đề bốn chữ “Trường Liễu biệt viện”, ngòi bút hữu lực, ý chữ tiêu sái, phóng khoáng.
Chung Yến Sanh buông bức màn, suy tư, cảm giác mang theo người không tốt lắm, dường như thị uy, liền chui ra xe ngựa nói: “Ngươi đi chơi đi, trễ chút lại đến đón ta.”
“A? Không được đâu.” Vân Thành do dự, “Thiếu gia, vạn nhất ngài lại xảy ra chuyện gì, Hầu gia cùng phu nhân sẽ tự tay xé ta!”
“Không có việc gì, đây là tài sản riêng của cha ta, ở nơi này……là một vị trưởng bối của Chung gia ta, thực sự an toàn.” Chung Yến Sanh thúc giục, “Mau đi mau đi.”
Mới vừa một đường lại đây, không ít thiếu nam thiếu nữ kết bạn thả diều, đang nói cười vui vẻ không ngừng, Vân Thành vốn tâm tính thiếu niên, đã sớm động tâm, nghe được là địa bàn của Hoài An Hầu, bên trong là trưởng bối của Chung gia, càng yên tâm hơn, liền cùng Chung Yến Sanh ước hẹn thời gian, sau đó vô cùng vui mừng mà chạy.
Vân Thành vừa đi, Chung Yến Sanh mới phát hiện chung quanh quá mức yên tĩnh, mà ng·ay cả tiếng chim hót cũng không có, gió thổi xuyên qua rừng trúc, âm thanh bên tai sàn sạt sàn sạt không dứt.
Đại môn màu đỏ gần trong gang tấc tựa như con quái vật khổng lồ, phảng phất tùy thời sẽ bị nó cắn nuốt, Chung Yến Sanh vô cớ tim đập nhanh hai cái, nuốt nuốt nước miếng, tiến lên gõ gõ cửa.
Thật lâu, bên trong cũng không có động tĩnh.
Không chỉ có như thế, âm thanh sàn sạt của rừng trúc cũng ngừng, quanh mình càng thêm tĩnh lặng.
Chung Yến Sanh bắt đầu hối hận vì đã cho Vân Thành nhanh đi quá nhanh.
Hắn cắn cắn môi, lại gõ lên cửa vài cái nữa, tiếng nói nho nhỏ, hơi hơi run phát ra: “Người gác cổng có đó không? Làm phiền mở cửa dùm?”
Vẫn là không có động tĩnh.
Đúng rồi, thiếu gia thật là lẻ loi một mình, có phải hay không không có hạ nhân trong biệt viện?
Chung Yến Sanh bừng tỉnh đại ngộ, rời cửa, men theo bức tường đi một đoạn rất, mới tìm được một chỗ tương đối tốt có thể leo lên —— cạnh bên ngoài bức tường có một cái cây, tán cây xanh um tươi tốt, một cây cành thô to từ giữa xông ra, kéo dài tới phía bên trong bức tường.
Nghĩ lại mọi người trong Hầu phủ, Chung Yến Sanh khẽ cắn vành môi, bạo gan, vén tay áo, bắt đầu leo cây hự hự.
Trong lhoảng hốt, nghe không khí xung quanh dường như có hơi lạnh thổi qua.
Chung Yến Sanh động tác ngừng lại, sau lưng phát lạnh.
……Có quỷ à?
Không không, ban ngày ban mặt, như thế nào sẽ có quỷ, hẳn là tiếng gió đi.
Chung Yến Sanh gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng, ôm thân cây, chậm rì rì mà trèo lên trên, bỏ ra không ít công phu, mới bò đến trên cây, nhón chân, dẫm dẫm lên cành cây kéo dài đến trong bức tường kia, còn vững chắc a.
Cành lá rậm rạp che chắn tầm nhìn, thấy không rõ tình huống bên trong tường, Chung Yến Sanh cẩn thận mà dịch vào bên trong từng bước nhỏ bước nhỏ, dự định nhảy lên bức tường khi tới gần.
Trời không chiều lòng người.
Mới đi vài bước, phía sau vang lên một tiếng thanh thúy “Ca”.
Lông tơ Chung Yến Sanh cả người đều dựng lên, trong chớp mắt, thân thể như có phản ứng, không quan tâm mà hướng về trước như đã định, vừa vặn vượt qua bức tường, ngã vào bên trong biệt viện lộc cộc lộc cộc.
Hắn không cẩn thận từ trên nhánh cây ngã xuống như chú chim non, cánh chim mềm mại chưa mở ra, kinh hoảng thất thố mà ngã vào trong bụi hoa, kinh động vô số cánh hoa, ở trong cơn mưa hoa từ từ hòa hoãn lại, xoa xoa đầu, mê mang mà ngước lên mắt.
Trong tầm mắt mơ hồ, khoảng vài bước, có một người đang ngồi.
Chẳng hề sợ Chung Yến Sanh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đem một bụi hoa giẫm đến lung tung r·ối l·oạn, cánh hoa thậm chí bay đến trên người y, y cũng không có một chút động đậy nào, như hồ nước, gợn sóng bất kinh.
Chung Yến Sanh ngã vào bụi hoa, đầu mê mang một lúc, tầm mắt chậm rãi sáng lên, thấy rõ đối phương.
Đó là một người thanh niên đang ngồi trên xe lăn.
Tuy là ngồi ở trên xe lăn, chân cẳng không tiện, vòng eo lại thẳng thắn như tùng, nhìn ra được vóc người khá cao. Y phục màu lam thêu ám văn chỉ bạc, dưới ánh nắng lay động, quý khí bức người.
Tầm mắt lại hướng lên trên, là hình dáng khuôn mặt thâm thúy hơn người, Chung Yến Sanh lúc này mới phát hiện, trên người này có một dải lụa trắng đang che đôi mắt, nhưng mà vẫn không che được phong thái trên gương mặt kia, vẫn như cũ tuấn mỹ anh khí đến cực điểm.
Trong tay hắn cầm một cây kiếm, đang chậm rãi chà lau, mười ngón tay thon dài như ngọc, động tác không nhanh không chậm, thập phần cảnh đẹp ý vui.
Nếu như không có tiếng hút khí hoảng hốt vang lên, lần này trừ bỏ tiếng hút khí, tựa hồ còn có vài tiếng thở dài đầy thương tiếc.
Trong bóng tối, vài người tấm tắc lắc đầu, cùng nhau cảm thán: “Tiểu mỹ nhân thật xinh đẹp, ta đoán cái đầu nhỏ mỹ lệ này phải lập tức chuyển nhà rồi.”
Một người khác tán đồng gật đầu: “Chủ tủ bệnh đau đầu lại tái phát, hiện tại tâm tình không ổn định, cố tình lúc này nhảy vào là tới tìm ch·ết.”
“Ngươi đoán hắn sẽ bị phân thành mấy khúc?”
“Ta đoán ít nhất tám khúc.”
Nói xong, liền thấy tiểu mỹ nhân kia xui xẻo rơi vào bụi hoa kia bò dậy, vỗ vỗ mấy chiếc lá trên người, do dự một lát, bước vài bước chậm rãi đi đến đang người thanh niên đang lau kiếm, cúi đầu chần chờ mà kêu một tiếng: “Ca ca?”
Thanh âm mềm mại lại ngoan ngoãn, kêu rất dễ nghe.
Khi giọng nói rơi xuống, chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Hai tên ám vệ: “……?”
Động tác lau kiếm của Tiêu Lộng ngừng lại, nâng mí mắt.
Ngay khi hai tên ám vệ nghĩ rằng sẽ thấy ng·ay huyết tinh bắn ra, bọn họ lại nghe được chủ tử thực bình đạm bình tĩnh mà phản ứng: “Ân.”
Ân??
Ân???