Chung Yến Sanh ngủ một giấc tới giờ Dậu mới tỉnh.
Hắn ngủ đến nổi đầu tóc rối bù, mơ mơ màng màng hết nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhận ra là mình đang nằm ở trên giường, chậm rì rì ngồi dậy, lại phát hiện trên người đang khoác kiện áo choàng to rộng màu xanh ngọc bích.
Áo choàng kia so với hắn thật sự quá lớn, đem cả người hắn đều trùm kín mít, để sát vào còn có thể ngửi được mùi hương lành lạnh hoà cùng vị đắng của thuốc, từng đợt từng đợt nhè nhẹ.
Chung Yến Sanh dụi dụi mắt, ôm áo choàng để xuống giường, khàn khàn giọng kêu: “Ca ca?”
Tiêu Lộng không có trong thư phòng.
Chung Yến Sanh lại ôm áo choàng đi ra cửa, dạo vòng vòng như ruồi muỗi không đầu nhưng không thấy ai, đang muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm người, liền đụng phải Triển Nhung từ ngoài viện bước vào.
Triển Nhung đưa mắt xem xét áo choàng được Chung Yến Sanh ôm trong ngực, mí mắt giựt lia lịa.
Nói không cho người ta cái chăn, nhưng lại lấy áo choàng của mình cho người ta thì lại được, chậc chậc.
Chung Yến Sanh không hề phát hiện, cười cười với Triển Nhung: “Triển hộ vệ, ngươi có thấy ca ca ở đâu không?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT